“Ông biết chúng tôi từ xa tới?”, mắt Long Linh xẹt qua một tia ngạc nhiên rồi hỏi.
“Trong thế giới rộng lớn, tất cả chúng sinh có thể gặp nhau thì chính là duyên phận”, Đức Tán Thượng Sư từ từ mở mắt, mỉm cười nói.
“Sư tăng, ông thật là giỏi”, Long Linh chẹp miệng nói.
Từ nhỏ đã sống ở Ám Long Hoa Hạ, đó là nơi vô thần, dù biết được một số bí mật nhưng Long Linh cũng chưa bao giờ thấy hứng thú với tôn giáo.
Đức Tán Thượng Sư cười mỉm, cũng không để ý.
“Các vị đến đây là muốn tìm kiếm thứ gì quan trọng ư?”, Đức Tán hỏi.
Lời này vừa nói ra, mấy người ở đây đều vô cùng kinh ngạc, sao sư tăng này lại giỏi thế?
Lại đoán được họ đến làm gì?
“Đại sư, tôi tới đây học Phật pháp, ông xem tôi có căn cơ trí tuệ không?”, Long Linh buột miệng nhìn nhìn Đức Tán Thượng Sư nói.
Âu Dương Ngọc Quân trợn trừng mắt, bấm vào eo cô ta một cái ý bảo cô ta đừng nói bậy.
“Hahaha... Cô gái này vướng vào những chuyện trần tục, xung quanh đều là hơi thở hồng trần, lại còn là người vô thần, tuy có tâm địa tốt nhưng không có duyên với Phật giáo”.
Ngay khi Long Linh bĩu môi muốn nói thêm gì đó nữa thì Âu Dương Ngọc Quân đã đưa tay kéo cô ta một cái để ngăn cản cô ta lại nói nhảm, nếu không đợi đến lúc họ bị đuổi ra ngoài hết thì vui rồi.
“Đại sư, chúng tôi đến thực ra muốn làm rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2257203/chuong-1049.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.