“Sư phụ, con không gặp, con ghét gặp anh ta!”, Hoắc Thanh Thanh bĩu môi nói.
“Không được, bắt buộc phải gặp, lúc nào cần tỏ ra lễ phép thì phải tỏ ra lễ phép, nói gì thì nói cậu ta cũng đại đệ tử của Hồn Thiên Môn, tạm thời không để ý tới những lời đồn đoán đó, dù sao cũng phải nể mặt người ta chứ!”
Hoa Vũ Dung nghiêm khắc nói, còn Hoắc Thanh Thanh vẫn một mực kháng cự, nhưng cô ta cũng biết những gì Hoa Vũ Dung nói là sự thực, ai bảo Hồn Thiên Môn đó mạnh như thế?
“Đi đi, nghe lời sư phụ”, Hoa Vũ Dung khẽ xoa đầu Hoắc Thanh Thanh, nhẹ nhàng nói.
“Vậy được, con đi gặp anh ta, giữ chút thể diện cho anh ta”, Hoắc Thanh Thanh thu kiếm lại, đi ra phía cổng, khi đi qua Phương Dao cô ta còn giơ thẳng ngón tay giữa lên.
Cổ Phương Dao nổi gân xanh, Hoa Vũ Dung lại nghiêm mặt nói: “Dao Nhi, đừng quên ai mới là sư phụ của con!”
Phương Dao khẽ giật mình, vội vàng cung kính nói: “Dao Nhi không dám quên ơn dạy bảo của sư phụ!”
“Hừ, vậy thì tốt!”, Hoa Vũ Dung phật ống tay áo, quay người rời đi.
Thấy Hoa Vũ Dung đi rồi, ánh mắt Phương Dao thoáng chút cay độc, sau đó cũng rời đi.
...
Địa vực Thần Nông Giá, Diệp Hạo cùng Linh Hồ Uyển Nhi vẫn đang ngồi trên chiếc xe khách cũ chật ních người.
Trên xe chất đủ các loại túi lớn túi nhỏ, khách trên xe đa phần là người bỏ quê ra phố kiếm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2257186/chuong-1055.html