Chương trước
Chương sau


Hoắc Thanh Thanh cũng hơi giật mình, Lục Thần này giấu kỹ thật, Tiêu Mặc Sanh híp mắt: “Anh Lục giỏi thật đấy!”  

Đương nhiên hắn ta cũng nghe nói Lục Thần vẫn chưa phải tiểu tông sư, xem ra không thể tin được mấy lời đồn thổi.  

“Anh Tiêu quá khen rồi”, Lục Thần cười mỉm: “Kiếm pháp Lưu Thủy, tiếp chiêu!”  

Lục Thần hét lớn một tiếng, thanh trường kiếm trong tay vung lên, đường kiếm lúc ẩn lúc hiện như mây trôi nước chảy.  

Thậm chí khi tốc độ đạt đến cực hạn thì thanh kiếm mạnh mẽ như dòng thác lũ đổ về, vẻ mặt Tiêu Mặc Sanh âm trầm, hắn không dám khinh địch: “Hỗn Nguyên Kiếm Quyết, chém!”  

Tiêu Mặc Sanh cũng đánh ra kiếm quyết nổi tiếng của Hồn Thiên Môn, chiến đấu với Lục Thần, kiếm pháp này đều do các sư tổ không ngừng hoàn thiện và truyền thụ qua nhiều đời.  

Trong nghìn năm lịch sử Hoa Hạ, võ thuật cổ đại chưa từng đứt đoạn, võ công truyền lại đời sau đều rất đáng sợ.  

Trên sàn đấu, ánh kiếm giao nhau, thậm chí còn chém nổi cả gió, khiến những ai đứng gần đều cảm thấy rát mặt, vội vàng lùi về sau.  

Không biết từ khi nào, mấy vị trưởng lão của Tứ Phương Tông cũng đã đến xem trận đấu, nhìn trận đấu diễn ra trước này từ đằng xa.  

Trưởng lão Hồn Thiên Môn cười cười, bọn họ rất có niềm tin vào Tiêu Mặc Sanh, trưởng lão của Tứ Phương Tông cũng như vậy, nhưng cho dù Lục Thần thất bại, bọn họ cũng sẽ không trách phạt.  

Dù sao khoảng cách của hai môn phái ở đó, khoảng cách tài nguyên cũng ở đó.  

“Hỗn thiên, hỗn địa, hỗn cổ kim…”, Tiêu Mặc Sanh hét lớn, đánh ra chiêu thức lợi hại nhất của Hỗn Nguyên Kiếm Quyết, đồng thời Lục Thần cũng đánh ra chiêu kiếm mạnh mẽ như thác đổ.  

Sau mấy trăm chiêu, một tiếng chói tai vang lên, hai người tách nhau ra.  

Quần áo của hai người đều có chút xộc xệch, trên trán túa mồ hôi, chỉ thấy Lục Thần ôm quyền trước: “Anh Tiêu!”  

“Anh Lục!”, Tiêu Mặc Sanh cũng như vậy, rồi hai người họ thu kiếm lại.  

Mọi người dưới sàn đấu ngẩn người nhìn, vậy là phân thắng bại chưa?  

Lúc này, hai người đi xuống khỏi sàn đấu, khi đi qua Hoắc Thanh Thanh, Tiêu Mặc Sanh cười nói: “Thanh Thanh, mấy ngày nữa anh lại đến tìm em, em muốn học kiếm quyết gì anh đều có thể dạy!”  

Nói rồi, không đợi Hoắc Thanh Thanh trả lời, hắn ta thẳng bước về phía trước.  

Mọi người ngờ vực, Lục Thần cũng cười với mọi người, đi đến cạnh Hoắc Thanh Thanh: “Thanh Thanh, muốn luyện kiếm thì cứ đến tìm sư huynh!”  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.