Trong nhà vệ sinh, Hàn Tuyết vuốt lại tóc, lấy xuống một thứ chỉ to bằng nửa đầu ngón tay.
Hàn Tuyết đặt vật này vào trong tai, nhìn bề ngoài trông nó giống như một cục thịt nhỏ, không dễ bị phát hiện.
Xong xuôi Hàn Tuyết trở lại vào phòng đọc kinh, bắt đầu học thuộc nốt một trăm ba mươi câu kinh còn lại.
Trong lúc nhóm của Âu Dương Ngọc Quân xuất phát, chiếc xe của Diệp Hạo và Linh Hồ Uyển Nhi cũng còn cách điểm đến khoảng một nghìn cây số, nhưng lại gặp phải chuyện xui xẻo.
Anh không để ý, chiếc xe bị bể bánh, nên hết hơi rất nhanh, nhưng may mà chiếc xe này có giá hơn một triệu tệ, cho nên lốp xe cũng rất đặc biệt, vì thế vẫn có thể đi được thêm một đoạn, song cũng không cầm cự được quá lâu.
Không còn cách nào khác, đoạn đường này quá xấu, vì đây là vùng cao nguyên Tạng cho nên không thể nào sánh bằng vùng đồng bằng, đây là đoạn đường hoang vu hẻo lánh, nằm giữa hai trấn nhỏ cách nhau cả trăm cây số.
Hơn nữa bây giờ trời cũng đã sẩm tối, tuy vẫn chưa tối hẳn, nhưng với kiểu thời tiết ở đây, đợi qua mấy tiếng nữa, nhiệt độ ngoài trời sẽ xuống âm mười mấy độ.
Xe lại hỏng đúng chỗ không có người, nhiều khi sẽ mất mạng luôn.
Nhưng đáng buồn hơn cả là bọn họ đã bỏ quên dụng cụ thay lốp trong khi chuẩn bị sửa xe, bây giờ Diệp Hạo có bản lĩnh như thế nào cũng chỉ có thể đành đứng trơ nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2257141/chuong-1079.html