Đưa các cô ra ngoài rồi thì sẽ tìm cách giữ Hàn Tuyết ở lại trong chùa, tất cả mọi chuyện đều đã được lên kế hoạch từ trước.
Bây giờ chỉ còn lại mình Hàn Tuyết đơn độc trong chùa, một người phụ nữ yếu đuối sẽ dễ bị bọn họ sắp đặt.
“Cẩn thận, bầy sói lại tới rồi...”, Âu Dương Ngọc Quân hô lên một tiếng, bầy sói vừa tấn công bọn họ lúc này lại quay lại.
Lần này ít nhất cũng phải có tới hai mươi con sói, đây là một con số đáng sợ, khắp nơi đều là những cặp mắt xanh rì, nhìn chằm chằm về phía bọn họ.
Bọn họ lại không mang theo súng, Âu Dương Ngọc Quân nắm chặt con dao vẫn chưa khô máu sói.
“Giết!”
Âu Dương Ngọc Quân hô lên một tiếng, cậu ta không được tỏ ra sợ hãi trước bầy sói, một khi để bầy sói phát hiện ra bộ dạng sợ hãi, bọn chúng sẽ tấn công càng mãnh liệt hơn.
Trong núi tuyết, khắp nơi đều là sói, Âu Dương Ngọc Quân một mình chiến đấu cùng bầy sói.
Sáng sớm, Hàn Tuyết dậy sớm, kham bố Phổ Đà đã chuẩn bị một đội gồm 21 người, tất cả đều đội mũ lạt ma, giống như kiểu đầu mào gà vậy.
Nhìn thấy những người này thì Hàn Tuyết cảm nhận được một khí thế vô cùng hung ác, không giống như cảm giác hiền hòa nhân hậu của những thầy tu khác, cô lập tức nhăn mày.
Chỉ là, cô cũng không hỏi nhiều, Phật giáo cũng có người luyện võ, chắc có lẽ là những thầy tu bảo vệ chùa.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2257096/chuong-1102.html