Sau đó, cô nhìn sang một chiếc xe khác, chính là xe của Diệp Hạo, nhưng kí hiệu bên trên lại cho thấy là xe ở Tỉnh Hồ, cô nhìn vài lần rồi không nghĩ ngợi nhiều mà quay lại đội ngũ.
“Thí chủ Hàn, nhớ là sau khi đi vào, tất cả đều phải làm theo yêu cầu của chúng tôi, đừng có hành động một mình”, Đức Tán Thượng Sư không yên tâm, lại dặn dò.
Sau đó, nhóm người bắt đầu đi vào núi tuyết hùng vĩ, cũng đi qua cây cầu đá rộng chưa đầy hai mét.
...
Trong núi tuyết, Zado sốt cao đến mức hôn mê, thậm chí còn bắt đầu nói mớ, Long Linh ở bên cạnh lo lắng không thôi.
Nhưng trong này không có tín hiệu, nói chuyện cũng phải gào lên, chiếc máy tín hiệu thu nhỏ mà cô ta để lại cho Hàn Tuyết sẽ không có tác dụng, nếu không cô ta sớm thông báo cho Hàn Tuyết là phải cẩn thận với Kham Bố Phổ Đà và Đức Tán Thượng Sư.
Long Linh thỉnh thoảng lại đút cho Zado một chút nước để khi cậu ta sốt cao, cơ thể sẽ không xuất hiện tình trạng mất nước.
Thời gian trôi qua, phải hơn một giờ sau Âu Dương Ngọc Quân mới trở lại.
"Đi, tôi tìm thấy một cái hang ở đằng kia, một cái hang rất lớn..."
Giọng nói Âu Dương Ngọc Quân đầy bất ngờ, trời không tuyệt đường người, cậu ta không chỉ phát hiện ra hang động, mà bên cạnh động đó còn có một con sông trong vắt, còn có cá bơi lội.
Họ thu dọn đồ đạc, Âu Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2257092/chuong-1104.html