“Được rồi, bọn họ đã qua đây rồi, chuẩn bị chiến đấu đi!”, Âu Dương Ngọc Quân hạ giọng nói, nắm chặt con dao trong tay.
Hai người nắm chặt súng trong tay chậm rãi tiến lại gần chỗ bọn họ, càng lúc càng gần…
Vù!
Bỗng nhiên, Âu Dương Ngọc Quân vươn tay ra chặn trước họng súng, đâm thẳng con dao trong tay vào cổ người đàn ông.
Ngay sau đó Long Linh lao đến từ bên kia, dùng dao găm đâm vào huyệt thái dương của người đàn ông, chỉ trong chớp mắt hai người đó chết ngay lập tức.
“Nổ súng…”, thành viên đội mình đột nhiên chết thảm, tên cầm đầu cũng tức giận.
“Đoàng đoàng đoàng….”. Tiếng súng vang lên liên tục, Âu Dương Ngọc Quân một mình lao về phía trước túm lấy người đàn ông đã bị anh gi ết chết kéo lui về sau, Long Linh cũng làm như vậy.
“Biết dùng súng không?”, Âu Dương Ngọc Quân lấy khẩu súng trường tự động của người đàn ông đưa cho Zado.
“Hì hì, anh Âu Dương anh nhìn kỹ nha…”, Zado cười một tiếng rồi ôm lấy khẩu súng trường, lao mình về phía trước, lăn người qua trốn phía sau khối thạch nhũ.
“Tạch tạch…”
Mỗi lần nổ súng thì có một người ngã xuống, ba phát súng liên tục là ngã xuống ba người.
Lúc này Âu Dương Ngọc Quân có hơi kinh ngạc, không ngờ Zado dùng súng tốt như vậy.
Bình thường thì người Tây Tạng thích dùng súng, cũng có chơi dao nhưng không phải là nhiều.
“Rút lui, rút lui…”, tên cầm đầu của đội này rống to, bên hắn ta chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2257075/chuong-1116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.