Chương trước
Chương sau
Nhóm người Hắc Thiên lại là tới tìm phật cổ vàng ròng, ông ta tất nhiên biết đã từng có một vị Phật cổ vàng ròng ở chùa Viêng Chăn.   

Nhưng sau đó khi nhà vua Viêng Chăn rời đi, đã đưa tượng Phật cổ đến chùa Jokhang, và vẫn được thờ phụng ở đó cho đến ngày nay, ông ta còn từng nhìn thấy nó cách đây vài năm.  

“Thế nào, ông không biết?”, thấy Đức Tán thượng sư lộ ra dáng vẻ bối rối, Hắc Thiên kinh ngạc hỏi.  

Đức Tán cười một tiếng chế nhạo: “Phật cổ vàng ròng ở chùa Jokhang, cậu bịa ra những lời nói dối này có ích lợi gì?"  

“Ha ha ha…”  

Hắc Thiên lập tức bật cười: “Đức Tán à Đức Tán, chỉ dựa vào các người cũng mơ tưởng trở thành chủ tự của tông lớn thứ năm, ngay cả loại thông tin này cũng không biết, đúng là khôi hài mà..."  

Sắc mặt của Đức Tán sầm lại, Hắc Thiên nói tiếp: “Không lẽ các ông không biết ở chùa Viêng Chăn có hai vị Phật cổ vàng ròng sao?”  

“Được đưa đến chùa Jokhang là Phật cổ lớn, còn có một vị lưu lạc ở bên ngoài, cuối cùng được tìm thấy bởi vua Viêng Chăn. Sau khi ông ấy qua đời, đã cùng dung hòa làm một với cố phật nhỏ này, những điều này ông đều không biết à?”  

“Hừ, đương nhiên là biết, nhưng cũng chỉ là tin đồn mà thôi”, Đức Tán hừ lạnh.  

Sắc mặt ông ta rất khó coi, ông ta đương nhiên biết những tin đồn này, nhưng chỉ là cười trừ cho qua, cũng chưa từng quan tâm tới.  

Đột nhiên, ông ta nhìn về phía bức tượng Phật cách đó không xa, chính là thân bằng vàng của vua Viêng Chăn.  

Nếu tin đồn là sự thật, có nghĩa là tượng Phật nhỏ bằng vàng đang nằm trong bức tượng phật này?  

Thấy ông ta nhìn về phía tượng phật vàng bên cạnh, Hắc Thiên cười chế giễu: “Ha ha, Đức Tán, xem ra ông còn không ngu xuẩn lắm…”  

"Hợp tác với chúng tôi, cùng nhau hộ tống Cổ Phật ra ngoài, xong việc sẽ chia cho các ông một nửa lợi ích, thế nào?”, Hắc Thiên cười tít mắt nói.  

Nếu hai người không còn việc gì khác có thể trao đổi thì đội ngũ hai bên vẫn còn đang đánh nhau, mỗi bên đều có người bị thương.  

Đức Tán hừ lạnh: “Chẳng lẽ mấy người không thể tự mình hộ tống ra ngoài sao?”  

Hắc Thiên không đề cập tới quả phật tâm, xem ra sự chú ý của hắn đều đặt trên cổ phật vàng ròng, nhưng một khi bắt đầu cuộc tranh giành cổ phật, chuyện của quả phật tâm chắc chắn sẽ bị bại lộ.  

"Pằng pằng pằng…”  

Hắc Thiên vừa muốn nói gì đó, thì tiếng súng vang lên ở đằng xa, một vài viên đạn đã bắn qua đây.  

Cho dù là Đức Tán hay Hắc Thiên đều liên tục gầm lên, báo hiệu cho người của mình nhanh chóng lui sang một bên.  

Ở phía bắc của họ, những viên đạn được bắn từ năm sáu khẩu súng trường tự động, bao phủ khu vực như một bức màn mưa.  

“Đại sư hói đầu phía trước, thành thật đứng lên theo lệnh của chúng tôi, nếu không những viên đạn này cũng không có mắt đâu…”  

Nhóm người này là những kẻ trộm mộ đã đi vào trước đó, nhưng không phải là hai nhóm, mà là ba nhóm hợp thành liên minh đạo mộ.  

Một số lạt ma không kịp chạy thoát khỏi làn đạn đã nằm ngã trong vũng máu, người cho dù lợi hại cũng không thể ngăn lại súng đạn, trừ khi bạn là tông sư.  

Nhưng tông sư lớn mạnh như thế nào thì hành tung vẫn còn là một bí hiểm.  

Đức Tán trốn ở một bên há miệng chửi to, tất nhiên không thể ra ngoài đầu hàng, những kẻ liều mạng kia cũng không phải là người nói đạo lý gì. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.