“Ông không muốn biết tôi đang cười cái gì sao?”, người ăn mày già cười hỏi.
“Không muốn!”, người đàn ông nhắm mắt lại, trực tiếp từ chối.
Người ăn mày già khóe miệng co giật: “Lão già, ông thật là nhẫn tâm, có liên quan tới đồ đệ tốt của ông đó”.
Soát!
Đôi mắt của người đàn ông mở ra ngay lập tức, giây tiếp theo liền xuất hiện trước mặt người ông lão ăn mày.
“Tiền bối Ma Y, làm ơn cho tôi biết!"
Gương mặt người đàn ông lúc này tràn đầy vẻ nịnh nọt, tuy đã tầm bảy mươi tuổi nhưng lại gọi ông lão ăn mày trước mắt là tiền bối, nếu có ai đó ở đây nhất định sẽ kinh ngạc tới rớt cằm.
“Khụ, mấy ngày nay vai trái hơi khó chịu...", ông lão ăn mày lắc vai nói.
“Tôi bóp cho ông!”
“Khụ, bên phải cũng không thoải mái!”
“Không sao, tôi bóp bên phải!"
“Khụ khụ...hai chân cũng có chút khó chịu…”
Người đàn ông: “...”
Núi Côn Luân, ngọn núi thần đầu tiên của Hoa Hạ, còn được gọi là chủ của vạn núi, quanh năm được bao phủ bởi tuyết, thuộc về
Tuy nhiên, có một phần của tòa nhà Quỳnh Thai đứng sừng sững ở đây, trong một đại điện được thiết kế rộng lớn quanh quẩn trong khói mờ của lư hương, ba ông già với mái tóc bạc trắng đang ngồi thiền
Một ông lão trong số đó đang vung một cặp mai rùa, sắc mặt của ông ta đột nhiên thay đổi, đủ các loại thần sắc hiện lên trên khuôn mặt ông ta.
Khi tất cả trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2257030/chuong-1139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.