Cây phất trần xoay một vòng, cổ phật liền quay trở lại trong tay bà ta.
“Nếu không phải là đệ tử của Thất Tinh Tông, thì hôm nay các ngươi chết chắc rồi, hừ!”, đạo cô trung niên mở cờ trong bụng, cầm cổ phật nói.
Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ đứng sau trực lợi, nhưng bà ta lại là thợ săn đứng sau cả chim sẻ!
“Đồ nhi chúng ta đi!”, đạo cô gọi cô gái mặc áo đen một tiếng, sau đó hai người nhanh chóng biến mất.
“A...”, Lương Hồng tức giận hét lên một tiếng.
“Đừng để tôi tìm ra các bà là ai, tôi nhất định sẽ tiêu diệt cả tông môn của bà!”
Bọn họ ẩn nấp lâu như vậy, phải bỏ ra biết bao công sức, Âu Dương Lăng Vân đã phải dùng tới cả quả cầu sắt do nhà họ Mặc chế tạo, nhưng tới cuối cùng lại bị đạo cô kia cướp mất.
Cơn tức giận trào dâng trong lòng, không có từ ngữ nào có thể diễn tả được!
Đạo cô trung niên vô cùng mừng rỡ, dẫn theo cô gái mặc đồ đen nhanh chóng rời khởi hang động.
Không bao lâu sau đã chạy ra tới cửa hang, sắc trời lúc này cũng đã tối, thế nhưng bởi vì sự khúc xạ của tuyết cho nên vẫn nhìn rõ.
Đạo cô nắm chặt tay cô gái mặc đồ đen: “Vận Nhi, phải tăng tốc, chúng ta phải nhanh chóng đưa cổ Phật về tông môn, tránh đêm dài lắm mộng”.
Thế nhưng khi bà ta vừa dứt lời, chợt những bước chân chạy dồn dập của bọn họ dừng lại, bởi vì một bóng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2257021/chuong-1142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.