Hàn Tuyết nghe thấy tiếng quát của Diệp Phàm, tiếng nói mang theo cả sự đau đớn trong đó bỗng chốc khiến cô đau lòng không thôi.
Ngoài ra cô còn nghe thấy giọng nói của Long Linh và Âu Dương Ngọc Quân.
Ba người bọn họ ở cùng nhau vậy chắc chắn Diệp Phàm đã khôi phục trí nhớ.
Có thể tưởng tượng được nhóm người Diệp Phàm ở bên ngoài bị vây đánh khốc liệt cỡ nào.
“Phổ Đà, Tán Đức, hai con lừa già các ông mau thả tôi ra, còn con lừa già Giới Thành nữa…”, Hàn Tuyết tức giận mắng chửi.
Bốn lạt ma canh giữ bên ngoài ai cũng tức giận không kiềm được.
Mắng chửi Tán Đức và Phổ Đà có thể bỏ qua, nhưng đến cả đại sư Giới Thành cũng mắng, đó là ngọn đèn chiếu rọi của bọn họ, sao có thể để Hàn Tuyết tuỳ ý đi được?
“Nhục mạ đại sư Giới Thành, tôi muốn vào trong dạy dỗ cô ta?”. Một lạt ma tức giận nói.
“Không được, kham bố Phổ Đà đã dặn dò nghiêm khắc, cho dù bên trong có xảy ra chuyện gì cũng không được phép đi vào!”, một lạt ma khác nghiêm túc ngăn cản anh ta.
Vị lạt ma này rất tức giận nhưng không thể không nghe, đành la lớn vào điện Vạn Phật.
Không thể vào dạy dỗ cô ta, mắng vài câu thì vẫn được chứ?
Nhưng ai mà ngờ, ngay lập tức Hàn Tuyết bùng lửa giận lên, mắng chửi lạt ma đó.
Có thể là do mắng chửi là năng lực trời sinh của phụ nữ, Hàn Tuyết dịu dàng nho nhã như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2256984/chuong-1160.html