Những âm thanh rền vang này từ trong chùa truyền ra, nhưng người đang nói lại giống như đứng ngay trước mặt bọn họ.
Còn trên thực tế, người này không biết đang đứng cách đây bao xa, dù sao diện tích của chùa Đạt Mẫu cũng rất lớn.
Nhóm của Diệp Phàm cùng nghiêm mặt lại.
“Diệp Phàm đừng đi, nội lực người này vô cùng thâm hậu, tôi thấy người này cũng phải ngang tầm với đại trưởng lão của nhà Linh Hồ chúng tôi!”, Linh Hồ Uyển Nhi trầm giọng nói.
“Đại trưởng lão, Linh Hồ Tư Không?”, Diệp Phàm hỏi lại.
Linh Hồ Uyển Nhi gật đầu: “Đúng, nội lực thâm hậu như vậy, tuy có thể chưa phải là tông sư, nhưng cũng chỉ cần nhón thêm một bước sẽ thành tông sư rồi”.
Đồng tử của Diệp Phàm thu lại.
Tông sư?
Đại diện cho đỉnh cao võ thuật, ít nhất trong mắt anh đây là đỉnh cao võ thuật, bây giờ anh mới là hoá kình tiểu tông sư.
Cương kình ngoại thế, khí kình hoá hình, cách khoảng không tìm vật, những tiêu chí này quá đúng với một tiểu tông sư.
Chỉ có điều tiểu tông sư vẫn còn cách tông sư cả một khoảng cách khá lớn.
Nhưng so với ám kình đại thành khoảng cách đó còn xa hơn cả.
Diệp Phàm khi còn là ám kình đại thành vẫn còn có thể chiến đấu trăm chiêu không bại với cao thủ vừa mới chạm ngưỡng tiểu tông sư.
Thế nhưng anh gần như không có phần trăm thắng nào khi đối diện với một tông sư!
“Linh Hồ Tư Không đó thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2256972/chuong-1166.html