Sắc mặt cô ta vô cùng nhục nhã, trong lòng thì tức giận không thôi, nhưng không có cách nào khác.
Sau khi Phương Dao nghe thấy thì quay người lại, nhìn thấy Hoắc Thanh Thanh quỳ xuống thì vẻ mặt vô cùng khó tin.
Không ngờ Hoắc Thanh Thanh thực sự lại quỳ xuống.
“Hahahaaa”.
Phương Dao đắc ý cười không ngừng, vươn tay chỉ về phía Hoắc Thanh Thanh: "Hoắc Thanh Thanh, thật không ngờ, không ngờ, cô cũng có ngày quỳ xuống trước mặt tôi, hahaha..."
“Phương Dao, tôi cầu xin chị, đừng nói cho ai biết địa chỉ của Diệp Phàm”, Hoắc Thanh Thanh đan hai tay vào nhau, nghiến răng nghiến lợi nói.
Phương Dao cười hả hê, tâm trạng vô cùng sảng khoái.
Rồi từ trên cao nhìn xuống Hoắc Thanh Thanh, nói một cách chế nhạo: “Còn phải xem biểu hiện của cô nữa, nếu tốt thì tôi sẽ không nói ra, nhưng nếu không tốt thì tôi lập tức nói cho tất cả mọi người biết”.
“Vậy chị muốn biểu hiện như thế nào?”, Hoắc Thanh Thanh cắn răng hỏi.
Phương Dao chế giễu: “Cái này tôi vẫn chưa nghĩ ra, đợi tôi nghĩ ra rồi thì lại nói, hahaha...”
“Aaaa, đồ vô lại, đáng chết...”
Phương Dao cười điên cuồng rời đi, Hoắc Thanh Thanh ở đằng sau tức giận mắng mỏ không ngừng.
“Không được, như thế này quá nguy hiểm, mình phải mau nghĩ cách báo cho Diệp Phàm biết, để anh ấy rời khỏi thành phố Cảng, đến nơi khác tránh trận sóng gió này”.
Hoắc Thanh Thanh lo lắng không thôi, ngay cả sự sỉ nhục vừa rồi cũng tạm thời bị cô ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2256945/chuong-1180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.