Nhưng vẫn không chịu nhớ kỹ, anh thật sự cảm thấy khó hiểu vì sao ả vẫn còn sống đến tận bây giờ mà không bị đánh chết.
“Tiểu Tuyết, Uyển Nhi, chúng ta đi ăn cơm…”
Diệp Phàm nói, anh không có hứng thú với đám bại tướng này, nói chuyện với bọn chúng một câu cũng là đang lãng phí thời gian của anh.
“Diệp Phàm, anh không được đi, anh đã đánh hai sư huynh của tôi thì phải giải thích rõ ràng”.
Lâm Vân phẫn nộ, ả cũng biết mình lắm mồm, nhất định sẽ bị đánh nhưng vẫn không nhịn được.
Diệp Phàm sầm mặt, Linh Hồ Uyển Nhi bật cười, nụ cười vô cùng lạnh lẽo.
Cô ta cười nhìn Lâm Vân: “Nói thật, phụ nữ ngu si tôi gặp nhiều rồi, nhưng ngu như cô thì là lần đầu tiên thấy”.
Bốp!
Vừa dứt lời, Linh Hồ Uyển Nhi đã vung tay cho ả một phát tát.
Khóe miệng Lâm Vân rách ra, máu chảy xuống.
Bốp, bốp, bốp…
Ả còn chưa kịp hoàn hồn thì Linh Hồ Uyển Nhi đã vả thêm mấy phát khiến ả kêu lên liên tục, không thể tránh được.
Đỗ Trạch, Chung Dật Phi đứng bên cạnh không dám nói gì, người phụ nữ này quá đáng sợ, bọn chúng không muốn bị đánh.
“A”.
Lâm Vân đột nhiên hét lên, đầu lệch sang một bên mà ngất đi, ngã vật ra đất, thậm chí không ai thèm đỡ ả.
Lần này không ai dám cản đường nữa. Linh Hồ Uyển Nhi đi trước, Hàn Tuyết đẩy xe lăn mà Diệp Phàm đang ngồi đi về phía phòng VIP.
Phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2256927/chuong-1188.html