Chương trước
Chương sau
Diệp Phàm cười ha ha một tiếng: “Đừng hiểu lầm, cô nghe tôi giải thích đã!”  

“Ám Long Hoa Hạ thâm sâu không lường được, tôi đã là người của Ám Long Hoa Hạ, Hàn Tuyết không thể lại trở thành người của Ám Long Hoa Hạ được. Trách nhiệm quá nặng nề, tôi không muốn cô ấy mệt như vậy!”  

Những gì Diệp Phàm nói đều là sự thật. Ám Long Hoa Hạ là cơ quan quốc gia, được hưởng mọi đặc quyền quốc gia và nhiều nguồn tài nguyên khác nhau.  

Vì vậy cũng phải gánh vác trách nhiệm của bản thân, bảo vệ đất nước, tiêu diệt kẻ ác!  

Hiểu rõ lý lẽ có được thì có mất, bản thân Diệp Phàm đã là một phần tử thuộc về bọn họ, nếu như Hàn Tuyết lại gia nhập nữa thì đó không phải là chuyện anh muốn.  

Hàn Tuyết cảm động trong lòng, Long Linh còn muốn thuyết phục nhưng nhìn thấy vẻ mặt Diệp Phàm thì chỉ có thể thở dài.  

“Tùy anh thôi. Nhưng đó lại là nữ Long Sứ duy nhất của Ám Long Hoa Hạ…”  

“Cho dù là nữ Long sứ tôi cũng không đồng ý, trừ phi cô nhận chức vị Long!”  

“Có cái đầu anh ấy!”, Long Linh trừng mắt nhìn anh.  

“Vậy thì để tôi dạy cho”, Linh Hồ Uyển Nhi cười nói, khuôn mặt tuyệt đẹp quả nhiên là giai nhân. Nụ cười hiện lên trăm vẻ đẹp, phi tần sáu cung đều thất sắc.  

Nhưng ngay lập tức liền nhếch môi trêu chọc: “Mau, mau gọi một tiếng chị sư phụ nghe xem nào…”  

“Gọi ngọt một chút thì tôi…”  

Mặt Diệp Phàm lập tức đen đi, Linh Hồ Uyển Nhi làm cái trò gì vậy.  

Nhưng mà anh không nói gì cả, đây không phải là lúc nên nói, bởi vì cho dù anh có nói gì thì cũng sẽ bị công kích.  

“Hừ, Linh Hồ Uyển Nhi, cô được đằng chân lên đằng đầu à. Cô không muốn dạy thì tôi dạy, dựa vào cái gì mà phải gọi là cô là chị sư phụ?”, Long Linh khó chịu nói.  

“Cô có mạnh như tôi không?”  

“Cô biết công pháp nhiều như tôi không?”  

“Cô có kinh nghiệm chiến đấu nhiều như tôi không?”  

Linh Hồ Uyển Nhi kiêu ngạo hỏi Long Linh liên tục ba câu.  

Long Linh nhất thời tức giận, nghiến răng giận dữ nói: “Linh Hồ Uyển Nhi, tôi với cô không đội trời chung, có bản lĩnh thì đánh một trận đi!”  

“Đến đi, ai sợ ai!”  

Một luồng cương khí xuất hiện xoay quanh bàn tay thon dài của cô ta, đây là dấu hiệu của tiểu tông sư, cương kình thoát ra, khí kình biến hoá.  

Long Linh bây giờ vẫn chưa đạt được tiểu tông sư, không làm được đến bước này. Nhìn thấy Linh Hồ Uyển Nhi khoe khoang tức đến mức lồ ng ngực phập phồng liên tục.  

“Hừ, cô đắc ý cái gì, còn không phải thừa lúc Diệp Phàm đột phá tiểu tông sư, cô nhân cơ hội song tu với anh ta mới ngẫu nhiên thăng cấp được tiểu tông sư, nếu không thì bây giờ cô còn không bằng tôi”.  

Song tu thăng cấp?  

Diệp Phàm sửng sốt, Linh Hồ Uyển Nhi cũng ngây người, sắc mặt ngay lập tức đỏ ửng, xấu hổ tức giận thét một tiếng.  

“Long Linh, cô nói bậy bạ, tôi xé nát miệng cô ra!”  

Vừa dứt lời, hai bóng người ngay lập tức lao vào nhau đánh lộn.  

“A…”  

Đột nhiên Diệp Phàm nghe thấy một tiếng thở sâu, tức khắc tai anh bị nắm chặt kéo mạnh.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.