“Hừ, cái này không được, cái kia cũng không xong, vậy anh tè luôn ra quần nhá...”, Diệp Phàm xị mặt ra nói.
“Anh...vô lại...”
Hàn Tuyết chịu thua, không sao nói được anh, tuy hai người cũng đã cưới nhau được mấy năm, thế nhưng thời gian hai người ở gần nhau cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Hàn Tuyết mất kiên nhẫn, chỉ đành đỏ mặt đẩy anh vào nhà vệ sinh...
“Tiểu Tuyết em đỡ đi, không lát nữa là rây ra quần anh luôn đấy...”
“Anh...anh quay đầu qua một bên đi...”
Mười giây sau...
Vẫn không thấy có bất kỳ động tĩnh gì, Hàn Tuyết liền hỏi: “Sao anh còn chưa đi đi?”
Diệp Phàm có chút bối rồi: “Lần đầu được đỡ thế này, có chút không quen, nên không đi được...”
Hàn Tuyết run người, suýt chút nghiến nát cả hàm răng.
Không đi được, lại còn bảo cô đỡ?
Thế nhưng, cứ thế này cũng không được, Hàn Tuyết mặt đỏ lựng, do dự một lát rồi nói: “Hay là em xi nhá?”
Xi tè?
Khoé miệng Diệp Phàm giần giật, coi anh là đứa trẻ ba tuổi hay sao hả.
Không đợi anh trả lời, Hàn Tuyết liền cất tiếng xi.
Ào ào ào...
Nghe tiếng nước chảy xuống, Hàn Tuyết liền cười ra tiếng.
Lần này tới lượt Diệp Phàm phải ngượng, cái mặt dày của anh lúc này cũng chợt đỏ lên.
Đợi anh đi xong, Hàn Tuyết vẫn cười không đứng thẳng người.
Mãi tới tận khi đỡ Diệp Phàm lên giường, Hàn Tuyết vẫn chưa dừng cười.
Diệp Phàm cũng thuộc dạng mặt dày,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2256914/chuong-1196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.