Chương trước
Chương sau
“Hừ, cái này không được, cái kia cũng không xong, vậy anh tè luôn ra quần nhá...”, Diệp Phàm xị mặt ra nói.  

“Anh...vô lại...”  

Hàn Tuyết chịu thua, không sao nói được anh, tuy hai người cũng đã cưới nhau được mấy năm, thế nhưng thời gian hai người ở gần nhau cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.  

Hàn Tuyết mất kiên nhẫn, chỉ đành đỏ mặt đẩy anh vào nhà vệ sinh...  

“Tiểu Tuyết em đỡ đi, không lát nữa là rây ra quần anh luôn đấy...”  

“Anh...anh quay đầu qua một bên đi...”  

Mười giây sau...  

Vẫn không thấy có bất kỳ động tĩnh gì, Hàn Tuyết liền hỏi: “Sao anh còn chưa đi đi?”  

Diệp Phàm có chút bối rồi: “Lần đầu được đỡ thế này, có chút không quen, nên không đi được...”  

Hàn Tuyết run người, suýt chút nghiến nát cả hàm răng.  

Không đi được, lại còn bảo cô đỡ?  

Thế nhưng, cứ thế này cũng không được, Hàn Tuyết mặt đỏ lựng, do dự một lát rồi nói: “Hay là em xi nhá?”  

Xi tè?  

Khoé miệng Diệp Phàm giần giật, coi anh là đứa trẻ ba tuổi hay sao hả.  

Không đợi anh trả lời, Hàn Tuyết liền cất tiếng xi.  

Ào ào ào...  

Nghe tiếng nước chảy xuống, Hàn Tuyết liền cười ra tiếng.  

Lần này tới lượt Diệp Phàm phải ngượng, cái mặt dày của anh lúc này cũng chợt đỏ lên.  

Đợi anh đi xong, Hàn Tuyết vẫn cười không đứng thẳng người.  

Mãi tới tận khi đỡ Diệp Phàm lên giường, Hàn Tuyết vẫn chưa dừng cười.  

Diệp Phàm cũng thuộc dạng mặt dày, thế nhưng với tình huống vừa rồi, mặt anh có dày đến mấy cũng phải phát ngượng.  

“Diệp Phàm, anh nói xem nếu mọi người mà biết đường đường là truyền nhân của Đao Ma, hoá kình tiểu tông sư thế mà đi vệ sinh vẫn phải xi thì sẽ thế nào?”, nằm trên giường, Hàn Tuyết cười nhạo anh.  

Bộp!  

Diệp Phàm liền đánh vào chỗ không nên đánh: “Còn cười nữa, cười tới mức có cả nếp nhăn luôn rồi kìa...”  

Sau cái đánh vừa rồi, tay anh vẫn đặt nguyên ở đó, khiến Hàn Tuyết phải tế anh một bài.  

Bị Diệp Phàm trêu vậy khiến gương mặt Hàn Tuyết chợt đỏ lựng lên, rồi ghé sát tai anh thì thầm: “Anh có muốn không?”  

Diệp Phàm mừng ra mặt, nhưng ngay sau đó liền cười khổ: “Em xem bộ dạng anh thế này có làm nổi không?”  

Hàn Tuyết thỏ thẻ nói: “Vậy để em làm là được...”  

Sáng ngày hôm sau, khi Diệp phàm tỉnh dậy, Hàn Tuyết đã đang ở bên ngoài cùng Linh Hồ Uyển Nhi tập võ.  

Diệp Phàm cũng không vội dậy ngay, anh sắp xếp lại mọi chuyện hôm qua trong đầu một lượt. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.