Chương trước
Chương sau


Nghe xong, Hàn Tuyết lập tức giận đập mạnh xuống bàn.  

“Bố mình đúng là hết thuốc chữa, cứu cái tên táng tận lương tâm đấy làm gì chứ?”  

Vu Hân Tuệ hoảng sợ, là do cô ta tự làm chủ cho Hàn Tại Dần mượn tiền: “Tiểu Tuyết, mình…”  

“Không sao, mình không có ý trách cậu, mình chỉ giận cái tính thánh mẫu của bố mình, nhưng ông ấy có thể lấy tập đoàn Thiên Bảo làm vật thế chấp thì coi như chưa quá ngốc”.  

“Tập đoàn Thiên Bảo rất quan trọng với mình, chuyện này mình còn phải cảm ơn cậu…”  

Hàn Tuyết giải thích cho Vu Hân Tuệ hiểu, xóa tan sự lo lắng của cô ta.  

Tập đoàn Thiên Bảo do một tay ông nội của Hàn Tuyết – Hàn Thiên Bảo gây dựng lên, năm đó tâm nguyện lớn nhất của ông cụ là biến nhà họ Hàn trở thành gia tộc tuyến đầu ở thành phố Cảng, đưa tập đoàn Thiên Bảo lên thị trường, trở thành doanh nghiệp về tàu sân bay phát triển nhất.  

Nhưng từ khi Hàn Thiên Bảo qua đời, tập đoàn Thiên Bảo nằm trong tay bà cụ Hàn, sức mạnh của tập đoàn và cả nhà họ Hàn bắt đầu tụt dốc nhanh chóng.  

Chỉ dùng người nhà, tham nhũng kiếm lời… các lý do đó đã khiến tập đoàn Thiên Bảo tổn thất nặng nề.  

Chính Hàn Tuyết cũng bị đuổi ra khỏi gia phả của nhà họ Hàn, bây giờ vật đổi sao dời, tập đoàn Thiên Bảo mà Hàn Bách Hào hao tâm tổn sức muốn có bằng được, không ngờ lại về tay cô.  

Đúng thật là trớ trêu!  

Có điều, Hàn Húc Đông thực sự có cách để đưa Hàn Bách Hào ra khỏi nhà tù, khiến cô vô cùng ngạc nhiên.  

“Reng reng reng…”  

Đúng lúc này, điện thoại của Hàn Tuyết kêu, cô cầm lên xem thì thấy là Hàn Tại Dần gọi.  

“Tiểu Tuyết, bố đang ở khu biệt thự, con về rồi à, đang ở đâu thế?”, đầu dây vang lên tiếng mừng rỡ của Hàn Tại Dần.  

Hàn Tuyết đang định quở trách ông ta một trận, nhưng nghe thấy giọng nói phấn khởi của Hàn Tại Dần, cô lại thầm thở dài.  

“Con về rồi, bố đang ở đâu vậy?”  

“Bố vừa về, hôm nay Hàn Bách Hào được ra tù, mở bữa tiệc lớn, muốn mời chúng ta đến đấy?”  

“Hàn Bách Hào biết con về sao?”, Hàn Tuyết lập tức cau mày.  

Giọng nói ở đầu dây bên kia liền ngừng lại, Hàn Tại Dần ngượng ngập nói: “Bọn họ tiện miệng hỏi thôi, bố không nghĩ nhiều, nghĩ nhờ tiền của con mới cứu cậu ta ra được, nên mới nói chuyện con về cho họ biết!”  

“Nếu con không muốn đi thì để bố từ chối”, Hàn Tại Dần gấp gáp nói.  

“Đi, sao lại không đi?”  

Hàn Tuyết cười mỉa: “Con nghe Hân Tuệ nói anh ta muốn chịu tang bà nội ba năm, con muốn xem anh ta chịu tang như nào!”  

Tắt điện thoại, Hàn Tuyết cười khẩy, Hàn Bách Hào nói muốn chịu tang bà cụ Hàn ba năm, cô muốn xem gã ta có làm được hay không.  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.