Chương trước
Chương sau
Lâm Thanh Đế phát điên, hét lớn một tiếng chuẩn bị dùng tuyệt chiêu của mình, hạ độc Dịch Nham Xuyên chung thuật mạnh nhất: Chiêu hồn chung hoa Bỉ Ngạn!  

Lâm Thanh Đế vội vàng vung vẩy hai tay, giống như đang kết ấn, cùng lúc đó, bột phấn như sương mù còn chưa phát tán thì có một nguồn năng lực kỳ lạ xuất hiện từ trên người Lâm Thanh Đế.  

“Dừng tay!”  

Ngay lúc này, một âm thanh khẽ vang lên từ xa truyền đến.  

Sắc mặt Dịch Nham Xuyên thay đổi, tốc độ lại tăng thêm, muốn giết Lâm Thanh Đế ngay.  

“Dịch Nham Xuyên, anh muốn chết sao?”  

Bên cạnh truyền đến giọng nói lạnh lùng, đồng thời một bóng người trắng bay về phía Dịch Nham Xuyên.  

Dịch Nham Xuyên toàn thân căng thẳng, cả người ngay lập tức xoay sang bên cạnh nhưng bóng người trắng đó lại bám theo như hình với bóng.  

“Thánh Nữ, xin hãy thu hồi lại…”, Dịch Nham Xuyên hét lớn, liên tục ra chiêu đáp trả.  

Lâm Thanh Đế vung vẫy hai tay lập tức dừng lại, hắn ta vừa nghe thấy gì, Thánh Nữ?

Dịch Nham Xuyên hét to hai chữ Thánh Nữ?  

Một bóng người xinh đẹp đi tới, mặc trang phục truyền thống của người Miêu, dáng người thướt tha duyên dáng, đeo trang sức bằng bạc sáng bóng trên người.  

Giống như một mỹ nhân trong tranh chậm rãi bước ra.  

Thế nhưng, khuôn mặt của cô gái này đeo mạng che mặt làm bằng bạc.  

Nói là mạng che mặt, chính là vì nó quá mỏng, khi di chuyển thì những mảnh bạc kia sẽ lắc lư, và khuôn mặt xinh đẹp dưới đó sẽ hiện ra một chút.  

Nhưng chỉ cần một chút này lại có thể khiến người khác kinh ngạc không thôi.  

Cực kỳ xinh đẹp, giống như một yêu tinh!  

Dịch Nham Xuyên hét lớn, trong giọng nói cực kỳ căng thẳng.  

Nhưng cái bóng trắng vẫn nhào vào người hắn ta, cũng đúng lúc đó, Thánh Nữ của Vạn Chung Môn huýt một tiếng sáo.  

Động tác xông về phía Dịch Nham Xuyên cắn xé của cái bóng trắng đột nhiên dừng lại, sau đó mượn lực trên người hắn ta, quay trở lại cơ thể của Thánh Nữ giống như một tia chớp màu trắng.  

Lúc này, Lâm Thanh Đế mới nhìn rõ, cái bóng trắng kia giống một con rắn nhưng lại có tứ chi.  

Rắn có chân à?  

Lâm Thanh Đế ngạc nhiên, đây là giống loài thần kỳ gì vậy?  

Thánh Nữ của Vạn Chung Môn nhìn tín vật trong tay Lâm Thanh Đế, liền vươn bàn tay đẹp như ngọc của mình ra: “Đưa cho tôi xem nào!”  

Âm sắc kỳ ảo, dịu dàng như, thế nhưng lại khiến người khác có cảm giác lạnh lùng, cách xa hàng ngàn dặm.  

Lâm Thanh Đế có thể cảm nhận được cô gái trước mặt đáng sợ đến mức nào, có thể ép Dịch Nham Xuyên tránh ra chỉ bằng một con rắn bốn chân kỳ dị...  

Vậy thì sức mạnh của cô ta có thể mạnh đến mức nào?  

Lần này Lâm Thanh Đế không do dự chút nào, đưa tín vật Huyết Linh Chung Ngọc cho cô ta, cũng nịnh nọt cười nói: “Tôi tên là Lâm Thanh Đế, đến đây tìm trưởng lão Mạnh Thu Thủy!”  

Thánh Nữ Vạn Chung Môn không quan tâm đến hắn ta, cẩn thận nhìn viên ngọc, rồi tiện tay đưa cho Lâm Thanh Đế, không thèm để ý đây là viên Huyết Linh Chung Ngọc quý giá.  

“Đi theo tôi!”, Thánh Nữ Vạn Chung Môn lạnh lùng nói, quay người định bước đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.