Chương trước
Chương sau
Diệp Phàm cười lạnh, cương khí tràn ngập toàn thân, Long Lân nhanh chóng chém về phía cổ họng người đàn ông, kiếm khí phát ra ma sát với không khí tạo ra từng đợt tiếng gió rít.  

Diệp Phàm đứng dậy, nhưng chỉ có anh mới biết bản thân đang phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn, dưới chân anh đã có giọt máu, không ngừng xuôi theo ống quần nhỏ xuống.  

“Ha ha, anh dù sao cũng đã bị trọng thương, cái đầu của anh hôm nay tôi muốn chắc rồi!”  

Người đàn ông gầm lên, hai chân hung hãn dậm xuống mặt đất, song đao trong tay giống như một máy nghiền thịt đan xen đâm về phía Diệp Phàm.  

Hai viên gạch tráng men dưới chân người đàn ông lúc này đã chia năm xẻ bảy.   

Thực lực của người đàn ông không tầm thường, giống như một con sói, ra tay cực kỳ hung ác, hơn nữa tốc độ công kích cũng cực nhanh.  

Diệp Phàm lại chỉ có thể sử dụng một cánh tay, cánh tay trái của anh đã bị Đức Tán đánh gãy lúc ở chùa Đạt Mẫu bắc Tây Tạng.  

Tục ngữ nói, tổn thương xương cốt 100 ngày, mặc dù điều đó là đối với những người bình thường.  

Nhưng anh lại còn có những thương tổn khác, muốn khôi phục hoàn toàn không mất một khoảng thời gian là không thể nào.  

May mắn thay, tuy có nhiều vết thương ở chân nhưng không tổn thương tới gân cốt, chỉ là vết thương sẽ vỡ ra nếu vận động gắng sức.  

Răng rắc!  

Bồn tiểu trong nhà vệ sinh bị đập vỡ, một chân Diệp Phàm đá vào viên gạch nứt bắn về phía người đàn ông  

Bụp!  

Hai tay người đàn ông vung lên, cương khí xung quanh trực tiếp chặn lại miếng gạch vỡ, liều lĩnh tấn công Diệp Phàm.  

Hơn nữa, có thể tìm ra vị trí của anh chính xác như vậy, tất nhiên là đã tiến hành điều tra tỉ mỉ, cùng thực lực mạnh nhất cũng chỉ là hóa kình tiểu tông sư.  

Trên đường, Long Linh gần như đã đạp hết chân ga, một đường này Hàn Tuyết đã liên tiếp gọi điện ba lần.  

Ở phía bên kia, cô có thể nghe thấy tiếng đánh nhau ác liệt cùng tiếng cười lạ lẫm nhưng điên cuồng.  

Giọng cười đó không phải là Diệp Phàm, vậy tất nhiên là của hung thủ.  

Mà Diệp Phàm từ đầu tới cuối không hề phát ra tiếng động lớn nào, bởi anh không muốn khiến Hàn Tuyết lo lắng!  

Ngộ nhỡ Hàn Tuyết nghe được tiếng kêu đau đớn của anh lại không nhịn được mà chạy tới giúp đỡ, chỉ có thể tự chui đầu vào lưới.  

“Diệp Phàm, không cần phải ngoan cố chống lại nữa, anh không có bất kỳ cơ hội lật bàn nữa đâu, để tôi mang đầu anh đi thôi”.  

Người đàn ông phá lên cười, khí thế hung ác trên cơ thể rất mạnh, đánh Diệp Phàm phải liên tiếp bại lui.  

“Ha ha, muốn giết tôi, khuyên anh tốt nhất hãy hoàn thành trong ba phút, không xong, anh sẽ không có cơ hội nữa đâu”.  

Diệp Phàm có thể đoán được Hàn Tuyết nhất định sẽ tìm người trợ giúp, mà lựa chọn tốt nhất không nghi ngờ gì nữa là Linh Hồ Uyển Nhi.  

Vì vậy, anh chỉ cần kiên trì tới lúc Linh Hồ Uyển Nhi tới là được.  

Nghe vậy, vẻ mặt của người đàn ông vẫn không thay đổi: "Vậy thì trong vòng ba phút tôi sẽ vặt đầu anh xuống!”  

“Ảnh sát!”  
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.