Chương trước
Chương sau
“Em không đi, em phải ở cạnh anh, cho dù thế nào em cũng phải ở cạnh anh”, Hàn Tuyết kiên quyết lắc đầu, có chết cô cũng không đi.  

“Không nói nhiều, lập tức đi cùng Đường Thánh Thủ ngay”, từ nét mặt của anh cũng nhận thấy rõ anh đang giận như thế nào.  

“Ha ha, bọn mày nhầm hả, ai đi ai ở là do tao quyết định, chứ không tới lượt chúng mày”.  

Lúc này Lương Hồng lên tiếng, hống hách nói.  

Tiếp đó gã ta chỉ tay về phía Đường Thánh Thủ: “Ông già kia, ông có thể đi, những người khác phải ở lại hết”.  

“Không sai, ông già đó có thể biến, những người khác thì đừng hòng”.  

Một giọng the thé vang lên, Lâm Vân rất hưng phấn, vì lần này Diệp Phàm đã không còn đường tháo chạy.  

“Bọn mày không sợ tao cùng đường làm liều hả, tới lúc đó ít nhất cũng phải kéo theo cả hai đứa chúng mày đi cùng”, Diệp Phàm hùng hổ nói.  

“Tôi đã báo cảnh sát rồi, mấy anh lập tức đi cho, mười phút nữa cảnh sát sẽ tới”, Đường Thánh Thủ đứng bên nói.  

“Báo cảnh sát?”  

Sắc mặt Lương Hồng càng trở nên cay độc hơn: “Mười phút là đủ rồi, giết một hay hai người cũng như nhau, thêm cả ông nữa cũng chẳng sao, thôi cứ chết chung với nó luôn đi”.  

Lương Hồng định giết chết tất cả bọn họ, Diệp Phàm mặt biến sắc: “Lương Hồng, bọn họ đều có lai lịch không hề nhỏ đâu đấy, nếu như mày dám giết...”  

“Giết!”  

Diệp Phàm còn chưa nói xong, Lương Hồng đã hô lên một tiếng rồi xông tới chỗ bọn họ.  

Khí lực toàn thân gã ta toát ra, ngay cả cô ả cầm roi chín đoạn cũng xông lên, roi chín đoạn trong tay cô ả vung vụt thẳng về phía Hàn Tuyết.  

Mục tiêu đầu tiên của cô ả chính là một người bình thường như Hàn Tuyết.  

“A!”  

Diệp Phàm hô lên một tiếng, mặc kệ bọn chúng có thân phận ra sao, giết hết bọn chúng trước rồi tính tiếp.  

Nếu như hôm nay Diệp Phàm anh phải chết, cũng phải lôi thêm hai người này đi cùng.  

Sau tiếng hô này, Diệp Phàm từ trên xe lăn bật dậy, không để ý tới vết thương trên người mình.  

Long Lân trong tay phóng ra, va vào cây roi chín đoạn.  

“Rầm!”  

Một tàn lửa toé ra, Long Lân rất sắc, nó có thể cắt sắt như cắt bùn.  

Thế nhưng tình huống vừa rồi cũng đã cho thấy cây roi này cũng không phải hề tầm thường, độ cứng rất lớn.  

“Hừ, cho dù mày có ngồi xe lăn, cũng không thể đánh giá thấp mày được...”  

Lương Hồng lạnh lùng cười, đúng lúc này Linh Hồ Uyển Nhi liền xông tới trước mặt gã ta, vung tay lên.  

Cương kình bao bọc khắp người Linh Hồ Uyển Nhi, lúc cô ta vươn tay ra, liền tạo ra một tiếng xé toạch không khí.  

Nhìn thấy đại mĩ nữ trở lại, Lương Hồng liền cười đểu cáng, vừa nhìn cũng đủ biết cô ta mạnh hơn Lâm Vân nhiều.  

“Này người đẹp, chỉ cần cô đồng ý làm người phụ nữ của tôi, hoặc là ngủ với tôi một đêm, tôi có thể tha cho cô, có cần phải suy nghĩ một chút không?”  
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.