Chương trước
Chương sau
Bây giờ Lâm Vân chỉ có thể trông chờ vào phía cảnh sát, bảy tám nhân viên cảnh sát bị Từ Chính đánh ngã lúc này mới lồm cồm bò dậy, giơ súng nhắm về phía Diệp Phàm.  

“Bỏ súng xuống!”  

Một giọng nói vang lên, tất cả nhân viên cảnh sát đều ngơ ngác.  

Ngay cả tiếng kêu cứu thất thanh của Lâm Vân cũng dừng lại, bởi người ra lệnh không ai khác chính là Trần Hoa.  

“Đội trưởng Trần, cô bảo chúng tôi bỏ súng xuống sao?”, một nhân viên cảnh sát không tin được, mà hỏi lại.  

“Không sai, tất cả bỏ súng xuống, bọn họ không phải kẻ địch, mà là chiến hữu”, Trần Hoa hạ thấp giọng nói.  

Diệp Phàm thuộc Ám Long Hoa Hạ, mà Ám Long Hoa Hạ chính là cơ quan nhà nước, nói bọn họ là chiến hữu cũng không sai.  

Mấy nhân viên cảnh sát vẫn chưa hiểu gì, Trần Hoa quay đầu lại: “Bọn họ có thân phận đặc biệt, các cậu cũng không cần phải biết, chỉ cần biết bọn họ là chiến hữu của chúng ta là được, bây giờ cất súng đi, còn có câu hỏi gì về hỏi cục trưởng”.  

Lâm Vân lại lần mở miệng hét lên, Diệp Phàm lại đạp vào bắp chân ả, một tiếng kêu thảm thiết vang lên.  

Mấy nhân viên cảnh sát vừa thu lại súng, lập tức cắn răng, khó nói thành lời.  

Chiến hữu này hung bạo thế sao?  

Còn hiện trường lúc này, những mảnh thân thể còn sót lại, thậm chí còn có một thi thể mất đầu.  

“Diệp Phàm, anh thế nào rồi?”  

Trần Hoa che mũi, mùi máu tanh nồng khiến cô ta muốn nôn khan.  

“Không sao...”  

Diệp Phàm cười như không có việc gì, sau đó nhấc Lâm Vân đang kêu la thảm thiết giao lại cho Linh Hồ Uyển Nhi.  

“Mấy thứ này phiền cô rồi...”, Diệp Phàm chỉ vào đám hỗn độn trên mặt đất, sau đó đi về phía trước.  

Trần Hoa mở miệng nhưng không nói gì, có thể nhìn ra, sự bi thương hiện rõ trên gương mặt Diệp Phàm.  

Diệp Phàm đi về phía Tần Tiểu Điệp vẫn đang ngồi dựa ở phía góc tường, anh quỳ một chân xuống, rồi khẽ hôn nhẹ lên trán cô ta: “Ngốc này nữa, tôi sẽ giúp cô tìm một người hầu, sau này có buồn bực gì thì lôi ra mắng chửi giải sầu, đây là người đầu tiên, sau này tôi sẽ tìm nhiều người hầu hơn nữa, để cô ở thế giới bên kia có thể vô lo vô nghĩ, không cần phải động tay động chân làm việc gì cả...”  

Diệp Phàm tự mình lẩm bẩm, sau đó đứng dậy ôm Tần Tiểu Điệp vào trong lòng rồi đi ra ngoài hành lang.  

Anh bước đi lảo đảo, kéo theo phía sau là cả vệt máu dài.  

Những nhân viên cảnh sát không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy người đàn ông này toàn thân là máu và vết thương, và cũng cảm nhận áp lực đè nặng trên người anh.  

Phía sau Linh Hồ Uyển Nhi dắt theo Lâm Vân đi ngay sau Diệp Phàm.  

Lâm Vân vẫn gào thét, cố gắng vùng vẫy, Linh Hồ Uyển Nhi liền đập mạnh vào gáy ả, ả nghiêng đầu rồi ngất đi.  

Hàn Tuyết cũng đi theo bọn họ, Trần Hoa lúc này mới lên tiếng: “Ai báo án?”  

“Tôi”.  

Đường Thánh thủ đi tới nói.  

“Bây giờ chúng tôi cần lấy thông tin về vụ ẩu đả này...”, Trần Hoa nói, rồi lấy một quyển sổ nhỏ ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.