Đây là trực tiếp vả vào mặt họ một cái đau điếng.
Suy nghĩ chỉ để đệ tử trẻ tuổi truy giết Diệp Phàm mà Liên minh Võ đạo vẫn luôn tuyên bố đã không còn có tác dụng ở Lăng Tiêu Sơn nữa.
Chỉ cần giết chết Diệp Phàm thì ông ta không thèm quan tâm gì hết.
Sắc mặt trưởng lão Tứ u ám đáng sợ, lập tức nhận lệnh rời đi.
Tại thành phố Cảng, trong một trang trại bí mật, nhóm Lương Hồng đã bao trọn nơi này để làm nơi dưỡng thương.
Trong đám người bọn họ, trừ một người đợi bên dưới xe ra thì gã ta và người đàn ông áo đen đều bị thương không ít.
Đặc biệt là gã, thương tích vô cùng nghiêm trọng.
“Sư huynh, gọi điện cho sư đệ, bảo em ấy dẫn người tới, sư muội chết rồi, đây là một sự sỉ nhục, chúng ta phải báo thù, giết hết người thân thiết của hắn ta!”, Lương Hồng gầm lên.
Vết đao trên người gã khiến cho máu thịt hỗn độn.
Dựa vào lực lượng của họ đã không đủ để giết Diệp Phàm, bắt buộc phải gọi quân tiếp viện tới.
“Được, để anh đi gọi!”
Người đàn ông áo đen cũng giận dữ như vậy, sư muội của bọn họ đã bị Diệp Phàm giết chết.
Chuyện này nhất định phải báo cáo lên tông môn, tông môn chắc chắn sẽ nổi cơn thịnh nộ.
Chuyện ở bệnh viện đã bị phong tỏa lại.
Nhưng trên đời này chẳng có bức tường nào mà gió không lọt qua cả, nên vẫn có vài tin tức lọt được ra ngoài.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2256793/chuong-1252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.