Linh Hồ Uyển Nhi còn muốn nói tiếp thì Diệp Phàm phẩy tay: “Được rồi, cứ vậy đi, tôi sẽ không gặp chuyện gì đâu, mọi người cứ yên tâm”.
Diệp Phàm ra quyết định, bọn họ không nói gì được nữa.
Khoác thêm áo khoác, Diệp Phàm cầm theo sâm Tử Uẩn Long Hoàng, lái xe ra ngoài.
Lang thang trên đường khoảng hai tiếng, Diệp Phàm xác nhận chắc chắn không có ai theo dõi anh mới lái vào con đường nhỏ đi lên núi Bắc Mang.
Lái xe khoảng chừng mười mấy phút đồng hồ thì ngã tư phía trước trở nên hẹp hơn, nhiều lắm cũng chỉ đi được hai chiếc đạp.
Diệp Phàm từ trong xe đi ra, khoá xe cẩn thận rồi đi theo đường nhỏ vào bên trong.
Lúc đó ở khu biệt thự số một.
Sau khi Diệp Phàm đi, bọn họ bắt đầu thương lượng.
“Tôi đề nghị chúng ta cứ ra ngoài ở trước, nhỡ đâu mấy người đó tìm được đến đây, rất có thể sẽ tấn công chúng ta!”, Long Linh thấp giọng nói.
“Tôi không có ý kiến gì, dọn ra ngoài ở trước cũng được!”. Hàn Tuyết nói.
Linh Hồ Uyển Nhi dĩ nhiên cũng không ý kiến, bây giờ, ở biệt thự, ngoại trừ ba người bọn họ chỉ còn lại mỗi chị Hạ.
Hàn Tuyết đã cho chị Hạ nghỉ mấy ngày phép có lương, đợi đến khi cô thông báo lại thì hẳn quay lại.
Còn về Hàn Tại Dần, bây giờ đang sống ở biệt thự nhà họ Hàn, theo như lời Hàn Húc Đông thì anh em nên ở cùng nhau, Hàn Tại Dần không thể không đến ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2256784/chuong-1257.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.