Chương trước
Chương sau
Linh Hồ Uyển Nhi còn muốn nói tiếp thì Diệp Phàm phẩy tay: “Được rồi, cứ vậy đi, tôi sẽ không gặp chuyện gì đâu, mọi người cứ yên tâm”.  

Diệp Phàm ra quyết định, bọn họ không nói gì được nữa.  

Khoác thêm áo khoác, Diệp Phàm cầm theo sâm Tử Uẩn Long Hoàng, lái xe ra ngoài.  

Lang thang trên đường khoảng hai tiếng, Diệp Phàm xác nhận chắc chắn không có ai theo dõi anh mới lái vào con đường nhỏ đi lên núi Bắc Mang.

Lái xe khoảng chừng mười mấy phút đồng hồ thì ngã tư phía trước trở nên hẹp hơn, nhiều lắm cũng chỉ đi được hai chiếc đạp.  

Diệp Phàm từ trong xe đi ra, khoá xe cẩn thận rồi đi theo đường nhỏ vào bên trong.  

Lúc đó ở khu biệt thự số một.  

Sau khi Diệp Phàm đi, bọn họ bắt đầu thương lượng.  

“Tôi đề nghị chúng ta cứ ra ngoài ở trước, nhỡ đâu mấy người đó tìm được đến đây, rất có thể sẽ tấn công chúng ta!”, Long Linh thấp giọng nói.  

“Tôi không có ý kiến gì, dọn ra ngoài ở trước cũng được!”. Hàn Tuyết nói.  

Linh Hồ Uyển Nhi dĩ nhiên cũng không ý kiến, bây giờ, ở biệt thự, ngoại trừ ba người bọn họ chỉ còn lại mỗi chị Hạ.  

Hàn Tuyết đã cho chị Hạ nghỉ mấy ngày phép có lương, đợi đến khi cô thông báo lại thì hẳn quay lại.  

Còn về Hàn Tại Dần, bây giờ đang sống ở biệt thự nhà họ Hàn, theo như lời Hàn Húc Đông thì anh em nên ở cùng nhau, Hàn Tại Dần không thể không đến ở nên tạm thời đã chuyển đến biệt thự nhà họ Hàn ở rồi.  

Thế nhưng Hàn Tuyết cũng chỉ cười lạnh đối việc này. Cho dù là Hàn Húc Đông hay là Hàn Bách Hào thì cũng chẳng ai có lòng tốt gì.  

Bọn họ thu dọn đồ đạc, nhanh chóng rời khỏi khu biệt thự số một. Long Linh dùng kênh đặc biệt đặt một biệt thự nhỏ ở thành phố Cảng.  

Sở dĩ phải dùng phương thức đặc biệt bởi vì sợ sẽ bị người khác tra ra được thông tin chỗ ở của bọn họ.  

Bọn họ lại không biết là sau khi bọn họ rời đi chưa đến một tiếng đồng hồ thì có ba người lẻn vào khu biệt thự số một, sau khi tìm tòi một hồi lại lẳng lặng rời đi.  

…  

Trong Vạn Chung Môn ở Miêu Cương, Lâm Thanh Đế đang đi dạo trong tông môn, nhìn thấy một vài đệ tử đang hào hứng thảo luận về thứ gì đó.  

Hắn ta nghe thấy loáng thoáng năm chữ người kế thừa Ma Đao liền vội đi qua chỗ mấy người đó.  

“Các vị sư đệ, mọi người đang nói đến người thừa kế Ma Đao - Diệp Phàm sao?”, Lâm Thanh Đế hỏi.  

Vài người nhìn thấy hắn ta thì lập tức im lặng, thậm còn không định quan tâm đến đối phương.  

Hắn ta đã trở thành Thánh Tử, địa vị rất cao, những người này nhập môn sớm hơn hắn ta nhiều nhưng lại phải gọi hắn ta hai tiếng sư huynh.  

Nhưng mà những người này đều không phục, vì vậy làm lơ hắn ta một cách lộ liễu.  

Lâm Thanh Đế thấy như vậy, trong lòng dâng lên sự căm phẫn, chẳng phải chỉ là võ lực không cao thôi à? 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.