Người đàn ông đó lạnh lùng cười một tiếng, nhìn về phía Từ Chính, Từ Chính chỉ cười rồi đáp: “Tuỳ, lâu rồi ông đây cũng chưa được xem livestream”.
Trong xe đột nhiên vang lên trận cười, người đàn ông đó nghe vậy liền cười một cách đểu cáng.
Tiếp theo đó, người đàn ông này liền thò tay xé cổ áo của cô ấy.
Soẹt!
Cổ áo của Hàn Tử Di bị kéo rách để lộ ra hết những thứ bên trong.
“Hi hi, làm chuyện này trước mặt bao nhiêu người thế này có chút hơi căng thẳng...”
Người đàn ông đó cười ngoác miệng tới mang tai, Hàn Tử Di chỉ biết kêu lên, ngay lúc tay hắn ta chạm vào người cô ấy, cô ấy liền nói.
“Tôi nói cho anh biết, đừng có động vào tôi...”
Hàn Tử Di khóc lớn, cô ấy chỉ đành thoả hiệp, nói ra mật khẩu điện thoại.
Người đàn ông đó mở khoá, rồi tìm số của Diệp Phàm.
Tiếp đó liền nhấn nút gọi, rồi chờ anh bắt máy.
Thế nhưng, sau một phút, vẫn chưa có người bắt máy.
Người đàn ông đó gọi lại lần nữa, liền lúc gọi năm sáu cuộc, nhưng vẫn không có ai nghe.
“Trưởng lão Từ, không bắt máy”, người đàn ông đó nghiêm mặt nói với Từ Chính.
“Hừ, con rùa rụt cổ, tôi còn tưởng hắn ta lợi hại thế nào”, Trưởng lão Tứ của Lăng Tiêu Sơn nói bằng giọng châm chọc.
“Con nhóc kia, thấy rồi chứ, thằng anh rể rụt đầu của cô không dám tới cứu cô, đừng có ôm hy vọng gì nữa”, Từ Chính cười đểu nói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2256756/chuong-1272.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.