Hàn Bách Hào gật đầu, cười âm hiểm: "Bố, chú hai, chúng ta có muốn tặng quà mừng không?"
Nếu là tặng quà, phỏng chừng có thể chọc tức Diệp Phàm tới nhảy dựng lên.
Hàn Minh Chung lộ vẻ phấn khích: “Chú thấy được đó, mấu chốt là chúng ta có thể xem Diệp Phàm bị giết và tiếp nhận Hồng Môn Yến này như thế nào”.
Nếu Diệp Phàm chết, một nhà Hàn Tuyết căn bản không phải là đối thủ của họ, hơn nữa không biết chừng dưới cơn tức giận của võ đường còn có thể liên lụy tới mấy người Hàn Tuyết nữa?
“Không được, chúng ta có quan sát từ xa nhưng đừng lại gần vẫn tốt hơn”, Hàn Húc Đông trầm giọng nói.
“Bố, lần này Diệp Phàm nhất định không thể sống sót, đó thế nhưng là tổng bộ của người ta, mà Diệp Phàm đã giết nhiều người của họ như vậy, hắn tới chỉ có một đường chết!”, Hàn Bách Hào hung ác nói.
“Không được, bố đã nói không cho phép thì không cho phép, ngộ nhỡ thuyền lật trong mương, thì lần này con chết chắc rồi”, Hàn Húc Đông một lần nữa phủ quyết.
Hàn Bách Hào gấp gáp: “Bố, lần này tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì, đó là tổng bộ của võ đường!!”
“Bố nói không là không, con cũng nên ngoan ngoãn mà chờ đợi đi”.
Hàn Húc Đông lạnh lùng từ chối, sau đó không đợi Hàn Bách Hào lên tiếng đã xoay người rời đi.
“Bách Hào à, vẫn là nghe lời của bố cháu thôi, chú hai đi trước đây…”
Chỉ còn lại một mình Hàn Bách Hào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2256739/chuong-1282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.