Cả máu và não lẫn lộn bắn tứ tung lên người Diệp Phàm và trưởng lão Tứ.
Oẹ!
Không ít người chứng kiến cảnh này liền nôn khan, cho dù là người luyện võ đã từng ra tay giết người, cũng cảm thấy dạ dày quặn lại.
Từ Chính lúc này chỉ còn lại nửa cái đầu, nửa cái đầu kia đã bị đánh nát.
Thậm chí trước khi chết, ông ta còn không kịp kêu lên một tiếng.
“Trưởng lão Tứ của Lăng Tiêu Sơn, ông lại dám giết chết trưởng lão của võ đường, ông muốn hai bên gây chiến với nhau hả?”
Diệp Phàm nhanh chóng lùi lại, chỉ về phía trưởng lão Tứ của Lăng Tiêu Sơn rồi gào lên.
“Người của võ đường, các người còn ngẩn ra đấy làm gì, ông ta giết chết trưởng lão của các người rồi, báo thù đi kìa, ha ha ha...”
Diệp Phàm cười ha hả, toàn thâm đẫm máu, Từ Chính chết rồi, anh sao không vui được chứ.
“A a a...”
Trưởng lão Tứ của Lăng Tiêu Sơn gào lên giống như phát điên, tròng mắt muốn nổ tung, một chưởng này của ông ta đã đánh vỡ đầu của Từ Chính.
“Người của võ đường tại sao còn chưa ra tay đi, thêm cả Đỗ Trạch, đây là người thứ hai của võ đường mất đầu vì Lăng Tiêu Sơn rồi đấy...”
Diệp Phàm rống lên, không quan tâm đến Đỗ Trạch cũng gào lên, võ đường cũng hét lên.
Tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, giết chết người ta đã không nói rồi, lại còn khiến người khác tức muốn chết.
Quá độc ác!
Không hổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2256717/chuong-1292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.