Chương trước
Chương sau
“Bà già, chẳng lẽ chuyện trước đó bà chẳng hề biết một chuyện gì sao?”  

Linh Hồ Uyển Nhi cười nhạo, đánh ra một chiêu, giống như cầm một bông hoa nổ tung trước mặt bà lão.  

Chiêu thức của tiểu tông sư, là khí kình hóa hình!  

Bà lão vội vàng lùi về phía sau, gần như cùng lúc phất mạnh tay áo, ngăn lại khí kình như đang ngắt hoa này lại.  

Quả thực bà lão không biết chuyện trước đó, bà ta lúc đó đang bế quan, dù sao cũng chỉ giết một mình Diệp Phàm mà thôi.  

Võ đường đã sắp xếp bên ngoài mấy vị tiểu tông sư, thêm vài người giúp sức giết Diệp Phàm. Vì vậy mà chuyện này mấy người Từ Chính cũng không đến tìm bà ta.  

Thế nhưng mọi chuyện về sau vượt ngoài tầm kiểm soát, một vị trưởng lão của Võ đường mới cho người đến gọi bà ta ra.  

Nhưng khi bà ta xuất hiện thì cả Võ đường đã thành một đống hỗn độn rồi.  

Vì vậy khi bà nhìn thấy Diệp Phàm và Linh Hồ Tinh Phong xưng anh gọi em thì cũng không do dự mà trực tiếp xem Linh Hồ Tinh Phong là người thân thiết của Diệp Phàm.  

Cũng may, bản thân thực lực Linh Hồ Tinh Phong cũng không tệ, cũng chỉ ho ra vài ngụm máu mà thôi.  

Đổi lại nếu thực lực thấp hơn một chút thì chỉ với một chưởng đó thôi cũng đủ lấy một mạng rồi.  

Mà người của Võ đường cũng không có cơ hội giải thích rõ hơn.  

Tin tức bà ta có được cũng có hạn.  

Ầm!  

Thanh kiếm trong tay Diệp Phàm bị đứt đoạn giữa thành hai nửa, nhưng anh cũng không hề hoảng loạn.  

Cả người nhanh chúng lui về sau, cho đến lúc này anh cũng chỉ dùng thanh kiếm này mà thôi.  

Anh chủ yếu luyện đao pháp nhưng vẫn còn chưa dùng đến.  

“Diệp Phàm, vũ khí hư thì người chết, hôm nay số mệnh cậu đã định phải chịu chết rồi!”  

Tứ trưởng lão của Lăng Tiêu Sơn gầm gừ thét lớn. Tuy là bị thương rất nặng nhưng vẫn kiên trì đến khi đường chủ Võ đường đến thì vấn đề không nghiêm trọng nữa.  

“Hừ, đó không phải là vũ khí của tôi, đây mới là vũ khí của tôi!”  

Diệp Phàm vươn tay ra sau cầm lấy thanh đao, rút mạnh về phía trước.  

Xoẹt!  

Tiếng đao rút ra bén nhọn vang lên, lưỡi đao Bá Binh Hoàng Tuyền màu vàng được ánh sáng chiếu vào phản xạ ra ánh vàng sáng rực.  

“Lấy đao ra rồi, cuối cùng cũng lấy đao ra rồi…”  

“Bá Binh Hoàng Tuyền, vũ khí gắn liền với Đao Ma bao nhiêu năm qua cuối cùng cũng được thấy rồi…”  

“Không sai, lưỡi đao màu vàng, khắc chữ đỏ, lúc rút Hoàng Tuyền ra khỏi vỏ như có tiếng kêu của đao vang ra, quả đúng là vũ khí của Đao Ma!”  

Mọi người bàn tán sôi nổi, đao Hoàng Tuyền của Đao Ma cũng nổi danh như với danh tiếng của ông ta, thậm chỉ còn vang dội hơn nữa! 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.