“Hàm hồ!”
Chung Thánh Thủ trợn mắt: “Nâng chí khí của người khác, là tự đánh mất uy phong của mình, chuyện này mà anh cũng nói ra được sao?”
“Không phải, mà bên ngoài còn cả đám người đi theo sau nó, con nghe đại ý là, bọn họ vừa từ bên võ đường tới, nếu như trưởng lão của võ đường còn bị hắn xử lý, thì chỉ dựa vào mình nhà họ Chung chúng ta khó có thể là đối thủ của hắn”.
“Còn có chuyện này sao?”
Chung Thánh Thủ lập tức dừng bước: “Để tôi gọi điện hỏi xem”.
Ngay giây sau, sắc mặt Chung Thánh Thủ liền trở nên khó coi: “Người của võ đường không ai bắt máy?”
Người đàn ông trung niên đảo mắt, đoán mò: “Bố, hay là do bên võ đường tiết lộ địa chỉ nhà họ Chung chúng ta, mà Dật Phi đã về nhà rồi, cho nên bây giờ bọn họ chột dạ, không dám nghe điện thoại của bố?”
“Làm sao có thể chứ, một mình hắn làm sao có thể ép được cả võ đường được chứ?”, Chung Thánh Thủ quở trách.
“Chưa chắc, ngộ nhỡ hắn uy hiếp được vị trưởng lão nào đó thì sao?”
“Hơn nữa cả người hắn còn dính đầy máu, lại còn có cả vết thương, chứng tỏ trước đó đã phải đánh một trận ra trò!”
Nét mặt Chung Thánh Thủ trùng xuống: “Cũng không phải không có lý, để tôi gọi thêm mấy cuộc điện thoại, kêu mấy ông bạn qua hỗ trợ!”
Trong sân nhà họ Chung, Diệp Phàm lặng lẽ đứng đó cũng đã được ba phút rồi.
“Khưa, ngồi trong nhà chờ người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2256615/chuong-1344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.