Người phụ nữ trung niên thản nhiên đánh giá một câu sau đó quay người, chậm rãi đi về phía khu rừng sâu thẳm phía sau.
Chung Dật Phi nhìn người phụ nữ trung niên đi xa dần, quả thực kinh hồn bạt vía, người có thực lực mạnh như vậy, gã ta chưa từng gặp bao giờ.
Phù phù!
Chung Dật Phi đảo mắt một vòng, hai gối liền quỳ xuống về phía người phụ nữ trung niên rời đi.
Gã ta hét lớn với bóng lưng người phụ nữ trung niên: “Tiền bối, vãn bối Chung Dật Phi muốn bái tiền bối làm sư phụ, vẫn mong tiền bối đồng ý!”
“Làm sư phụ?”
Người phụ nữ trung niên dừng bước, âm thanh lại truyền đến: “Cậu có tư cách gì bái tôi làm sư phụ?”
“Vãn bối không sợ chết, nếu tiền bối nhận tôi làm đồ đệ, đợi đến khi sau này, tôi báo thù thành công thì cái mạng này là của tiền bối, tuỳ ý lấy mạng!”, Chung Dật Phi trừng mắt rống lớn.
Đây là thứ duy nhất của gã ta, chính là một mạng của gã ta!
“Ha ha… Tôi cần mạng của cậu cũng chẳng dùng làm gì…”
Tiếng cười khẽ của người phụ nữ trung niên vang lên dường như có ý châm chọc, Chung Dật Phi cúi thấp đầu, vẻ mặt vô cùng chua xót.
Thực lực người phụ nữ trung niên này chắc chắn vô cùng mạnh, so với sơn chủ Tề Đạo Đỉnh thì chắc chắn mạnh hơn.
Nhưng gã ta lại không được người khác xem trọng…
“Làm vẻ mặt khóc lóc đó cho ai xem?”
Giọng nói người phụ nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2256578/chuong-1361.html