“Rất tốt, chuyện này em làm không tệ, nhưng mà…”
Tiêu Mặc Sanh biến sắc: “Theo như em nói thì em đã biết từ lâu rồi, nhưng tại sao không nói cho tôi biết sớm hơn?”
Ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Mặc Sanh nhìn Phương Dao chằm chằm khiến cô ta khẽ rùng mình.
“Tiêu sư huynh, không phải em không nói mà là em nghĩ rằng tên Diệp Phàm đó chỉ là một con cóc ghẻ, không cần thiết phải nói cho Tiêu sư huynh. Nhưng lại không ngờ, một con cóc ghẻ lại trở nên lợi hại như vậy, thực sự ngoài sức tưởng tượng của em.!”
“Hơn nữa, Diệp Phàm sau khi bị Liên Minh Võ Đạo ra lệnh đuổi giết, Thanh Thanh đã xin em đừng nói ra, em cảm thấy như vậy thì thực có lỗi với Tiêu sư huynh cho nên mới vội báo anh qua đây…”
Phương Dao dùng giọng nói vô cùng chân thành, Tiêu Mặc Sanh chỉ nhìn cô ta mà không nói gì.
Qua một lúc Tiêu Mặc Sanh mới cười lạnh: “Ha ha, mặc kệ lời em nói là thật hay giả, nhưng đã biết phải nói kịp thời cho tôi thì cũng xem như hiểu chuyện!”
Sắc mặt Phương Dao vui mừng, vội nói: “Sư huynh, anh có định cho người đi truy giết Diệp Phàm không?”
“Em nói xem?”
Sắc mặt Tiêu Mặc Sanh lạnh như băng: “Người phụ nữ mà Tiêu Mặc Sanh tôi nhìn trúng, anh ta cũng dám nhòm ngó, chính là tự tìm đường chết. Tôi sẽ khiến anh ta không còn thấy mặt trời ngày mai nữa!”
Trên người Tiêu Mặc Sanh bừng lên khia thế mạnh mẽ, Phương Dao bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2256561/chuong-1371.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.