Chương trước
Chương sau
Tiêu Mặc Sanh cười lớn, kéo Phương Dao lại một phen, khai hỏa cho một trận chiến khác.  

Ngay tại nơi hoang vắng này, bên cạnh thi thể của Trần Húc, ngoại trừ không đột phá đến bước cuối cùng ra, bức tranh vô cùng điên cuồng.  

.....  

Ở thành phố Cảng, nhóm người Diệp Phàm đang ngồi trong phòng khách, ngay cả Hàn Tại Dần cũng ở đó, ông ta được Diệp Phàm bí mật đón đến đây.  

"Bố, sau này nếu bố sống ở đây thì không được nói cho bất cứ ai biết vị trí của nơi này, nhất là người của nhà họ Hàn, bố biết không?"  

Hàn Tuyết sắc mặt vô cùng nghiêm túc nói với Hàn Tại Dần.  

“Ai cũng không thể tới, vậy buốn chết bố rồi, căn nhà này lại còn nhỏ như vậy?”, Hàn Tại Dần có chút bất mãn nói.  

Sau khi Lưu Tú Cầm chết, ông ta chỉ còn lại ăn nhậu chơi bời mới vui được, trước đây ở khu biệt thự số một, sân lớn, phòng lớn.  

Chỉ cần ở nhà gọi mấy ông bạn già đến, ăn cơm uống rượu nói phét, vui vẻ biết bao.  

Cho dù bị Hàn Húc Đông mời đến nhà họ Hàn thì cũng như vậy, thậm chí còn đặc biệt sắp xếp người chơi mạt chược với ông ta.  

Kể từ đó, ông ta liền trở thành chim lồng cá chậu, bị nhốt chặt chẽ.  

"Bố, nếu bố không muốn ở đây, con sẽ mua cho bố một căn nhà, dù sao khu biệt thự số một không thể đi nữa, nơi đó con cũng chuẩn bị bán rồi!”  

“Hàn Tuyết, khu biệt thự số một sống rất tốt, tại sao phải chuyển đi?”, Hàn Tại Dần cau mày.  

"Bởi vì nếu tiếp tục sống, mạng nhỏ có thể mất bất cứ lúc nào mà còn chẳng hay!”  

Diệp Phàm lạnh lùng tiếp lời, trên mặt mang theo sự lạnh lùng, trên màn hình điện thoại di động của anh hiển thị camera theo dõi từ xa của khu biệt thự số một.  

Lúc này, một bóng người đang đi trong sân, nghênh ngang đi về căn phòng chính giữa.  

“Đây là trộm à?”, Hàn Tại Dần chỉ vào bóng người thốt lên.  

“Haha, đường chủ Võ đường mà lại bị bố gọi là tên trộm, bố là độc nhất vô nhị đó bố!”, Diệp Phàm cười bất lực.  

Đường đường là đường chủ Võ đường bị nhận nhầm thành tên trộm, truyền ra ngoài có thể người ta cười rụng răng đó.  

Khuôn mặt của Hàn Tại Dần thay đổi rõ rệt, đối với Võ đường, ông ta tất nhiên cũng biết đến.  

"Chúng ta lại đụng vào Võ đường sao? Phải làm thế nào đây...", Hàn Tại Dần lo lắng nói.  

Diệp Phàm nheo mắt hỏi: “Tin tức về Võ Đường, Hàn Bách Hào trở về không có nói gì sao?"  

“Nói cái gì?”, Hàn Tại Dần thắc mắc.  

"Ha ha..."  

Diệp Phàm lắc đầu cười lạnh: “Bố, sau này đừng liên hệ với nhà họ Hàn nữa, nếu không, sớm muộn gì bố cũng bị hại chết!"  

Sắc mặt của Hàn Tuyết cũng khó coi, Diệp Phàm đã nói rồi, ở Võ đường hôm đó, anh nhìn thấy Hàn Bách Hào.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.