Hàn Tại Dần tức giận: “Em đã có lòng tới báo tin, nhưng không ai tin em, lại còn cười nhạo em, bây giờ lại bắt em dùng tính mạng của mình đổi lấy tính mạng của cho bọn họ, em không làm được”.
Hàn Húc Đông cau chặt mày, hung hăng nói: “Chú chỉ cần nói ra chỗ ở của Diệp Phàm, chú cứ xuống dưới đấy nói thẳng với hắn ta là xong, lẽ nào chú định giương mắt đứng nhìn cả nhà họ Hàn bị tiêu diệt hết hay sao?”
Hàn Tại Dần run người, nhưng lại kiên quyết lắc đầu: “Vậy em không đi!”
Hàn Húc Đông xa xầm nét mặt, ông ta quay đầu sang nhìn Hàn Vân Báo.
Hàn Vân Báo lập tức hiểu ý: “Chú ba, vì nhà họ Hàn chú bắt buộc phải đi, đi cùng chúng cháu”.
“Vân Báo, vừa rồi chính là cháu bảo bọn họ không được cười chú, bây giờ lại bảo chú ra cứu mạng bọn họ sao?”
Hàn Tại Dần lạnh lùng cười: “Nói cho cháu biết, chuyện này là không thể được!”
“Chú ba, là chú ép cháu”.
Hàn Vân Báo đanh mặt lại, nhìn Hàn Tại Dần rồi đi ra ngoài.
Hàn Tại Dần ra sức vùng vẫy, nhưng nào thoát nổi.
“Anh cả, em coi như cũng đã biết rõ, lần tới anh phải quỳ gối dập đầu trước mặt em, cho dù có dập đầu đến chết, Hàn Tại Dần em cũng sẽ không thèm nhìn lấy một cái đâu”.
Hàn Tại Dần tức giận trách móc Hàn Húc Đông.
“Tại Dần, chớ nói vậy, chúng ta cùng một mẹ sinh ra, thì cũng phải biết giúp đỡ lẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2256526/chuong-1388.html