Tiết Trường Quân cảm thấy có chút bực bội, khí kình hoá hình tiêu hao rất nhiều năng lượng, dù sao ông ta cũng phải vận chuyển trong cả ngày mới duy trì tiêu hao.
Thế nhưng, đây lại là trận đấu giữa những kẻ mạnh với nhau, không thể bất cẩn được, dù là nhỏ nhất.
Trận đấu giữa hai người bọn họ sớm đã doạ những người nhà họ Hàn đang quỳ ở đó phải đứng dậy tránh hết nhường chỗ cho hai người bọn họ.
“Uyển Nhi, hay là cô tới giúp một tay đi?”, ở chỗ ẩn nấp, Hàn Tuyết nói bằng giọng lo lắng.
Tiết Trường Quân rất mạnh, sợ rằng Diệp Phàm sẽ lại bị thương.
“Không cần, đây là hòn đá mài đao của Diệp Phàm!”
Linh Hồ Uyển Nhi khẽ nói, nhưng thần sắc của cô ta rất nghiêm túc.
Chứng tỏ, tuy cô nói như vậy, nhưng cũng đã chuẩn bị sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Thế nhưng, nếu lời này của cô ta truyền ra bên ngoài, sợ là sẽ doạ cả đám người.
Lại mang đường chủ của võ đường ra làm đá mài đao, e là cũng chỉ có mình Linh Hồ Uyển Nhi dám nói như vậy.
“Ừ, nghe cô, vậy tôi đi dẫn bố tôi ra trước”.
“Không phải vội, bố cô không sao”.
Linh Hồ Uyển Nhi cản cô lại: “Cô đi vào nói không chừng còn khiến Tiết Trường Quân nâng cao cảnh giác đề phòng, rồi lại tháo chạy lần nữa, như vậy còn phiền phức hơn, lần này nhất định phải giết chết ông ta, tránh hậu hoạ về sau!”
Linh Hồ Uyển Nhi nói cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2256518/chuong-1394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.