Lý Thế Hải âm trầm, nếu để người nhà Âu Dương lục soát nhà họ Lý, vậy thì danh tiếng bao nhiêu năm mà nhà họ Lý dày công gây dựng sẽ tan thành mây khói.
Đấy là cái giá quá đắt, bọn họ không thể gánh nổi!
“Xin thứ lỗi, nhà họ Lý không thể bị lục soát, tôi lấy uy tín của nhà họ Lý ra làm chứng, quả thực Âu Dương Ngọc Quân không hề ở trong nhà họ Lý!”
Lý Thế Hải cố kiềm nén lửa giận, nói chắc chắn như đinh đóng cột.
Mà lúc này, trên một ngọn núi cách nhà họ Lý không xa, Âu Dương Ngọc Quân đang đứng nhìn mọi việc.
Trầm giọng nói với người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh: “Thanh Dương, cậu để tôi xuống đi, nếu không thì làm khó cho nhà họ Lý của cậu quá!”
“Không được, chúng ta là anh em thân thiết, mà nhà họ Lý chúng tôi cũng không ăn chay”, Lý Thanh Dương gạt phăng đi.
Nơi này đã không thuộc về nhà họ Lý, hơn nữa nếu họ muốn chạy trốn thì rất dễ dàng.
Trước cửa nhà họ Lý, Âu Dương Đạo Vĩ hằm hè nói: “Đại trưởng lão nhà họ Lý, xem ra các ông rượu mừng không uống muốn uống rượu phạt, vậy thì đừng trách tôi!”
Âu Dương Đạo Vĩ phẩy tay, bực tức hét: “Xông lên cho tôi, tìm tên tội đồ, lôi hắn ra đây, nếu gặp kháng cự thì san bằng nhà họ Lý!”
Vừa dứt lời, người phía sau Âu Dương Đạo Vĩ rút trường kiếm xông về phía nhà họ Lý.
Lý Thế Hải lùi sau một bước, lớn tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2256471/chuong-1415.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.