Chương trước
Chương sau


Đúng lúc này điện thoại trong túi của Lý Thanh Dương vang lên, Lý Thanh Dương chợt chửi đổng một tiếng, đúng lúc này lại có người gọi tới, làm nhỡ việc của anh ta.  

Anh ta không nghe máy, nhưng hai giây sau điện thoại lại đổ chuông, Lý Thanh Dương chỉ đành lấy điện thoại ra, còn không thèm nhìn là ai liền gạt nút nghe.  

“Mẹ mày cho tao một lý do, bằng không tao bóp cả lòng đỏ trứng ra cho mày...”  

Đầu dây bên kia, Diệp Phàm vội vàng đưa điện thoại ra xa khỏi tai, doạ anh giật nảy mình.  

Anh gọi cho Âu Dương Ngọc Quân nhưng không được, chợt nhớ ra đã có lần Âu Dương Ngọc Quân đã dùng điện thoại của Lý Thanh Dương gọi cho anh, cho nên anh liền tìm số của Lý Thanh Dương, rồi gọi qua.  

“Này...tôi là đại ca của Âu Dương Ngọc Quân, Diệp Phàm đây, xin hỏi cậu là...”  

“Anh là Diệp Phàm, anh đúng là Diệp Phàm chứ?”  

Không đợi Diệp Phàm nói xong, trong điện thoại lại vang lên tiếng hét.  

Diệp Phàm chỉ có thể trả lời: “Tôi là Diệp Phàm, nếu là giả có thể đổi”.  

“Ha ha ha, cuối cùng anh cũng gọi điện tới rồi, Âu Dương nói anh rất ngầu, bây giờ cậu ấy đang gặp nguy hiểm, chuyện sống chết luôn đấy...”  

Soẹt!  

Khí thế trên người Diệp Phàm chợt bạo phát: “Nói tôi biết cậu ấy gặp nguy hiểm gì?”  

“Tôi bảo Âu Dương nói với anh nhá...”  

Lý Thanh Dương rất kích động, hét vào điện thoại một câu, rồi đứng khựng lại, nhìn theo bóng Âu Dương Ngọc Quân sắp mất dạng mà gào lên.  

“Âu Dương, Diệp Phàm gọi điện tới, cậu có nghe không hả?”  

Roạt roạt...  

Âu Dương Ngọc Quân đang dồn sức chạy chợt cố gắng giảm tốc dừng lại, đôi giày của cậu ta trượt đi tạo thành một vệt dài.  

“Âu Dương, điện thoại của cậu...”, Lý Thanh Dương lắc lắc điện thoại, xem ra không thể là giả được.  

Trong lòng Âu Dương Ngọc Quân có chút giằng xé, Diệp Phàm nhất định sẽ hỏi tình hình của cậu ta thế nào, hiện tại cậu ta đang lâm vào nguy hiểm như vậy, nếu để Diệp Phàm tới giúp, nhất định sẽ đẩy anh vào nguy hiểm.   

“Thanh Dương, đừng nói gì với anh ấy, cứ bảo tôi vẫn ổn là được”.  

Âu Dương Ngọc Quân gào lên, rồi lại lần nữa chạy về phía chân núi.  

Lý Thanh Dương trở nên hung hăng, liền chửi một tiếng: “Con mẹ cậu chứ Âu Dương Ngọc Quân, đứng lại cho tôi...”  

Anh ta cũng mặc kệ cuộc gọi của Diệp Phàm, nắm chặt điện thoại rồi tiếp tục đuổi theo.  

Một bên khác, sắc mặt Diệp Phàm chợt trùng xuống, lời của Âu Dương Ngọc Quân anh có thể nghe câu được câu chăng, nhưng giọng tức giận mắng chửi của Lý Thanh Dương anh nghe rõ mồn một.  

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.