Mà bên kia, Âu Dương Ngọc Quân đã vội chạy đến, tay cầm thanh kiếm xông thẳng trực tiếp vào trận chiến, chém thẳng vào một đệ tử nhà họ Trần.
“Phù!”
Nhát đao như thể chém quả dưa chuột vậy, đầu người này lập tức rơi xuống mà lúc này cậu ta đã cứu được một đệ tử nhà họ Lý.
“Cám ơn…”
Đệ tử nhà họ Lý này nói một tiếng cám ơn, tay cầm thanh đao trong tay lập tức xông về phía một đệ tử nhà họ Trần khác.
“Âu Dương Đạo Vĩ, ông già khốn kiếp dừng tay lại cho tôi!”
Âu Dương Ngọc Quân rống lớn, thanh kiếm trong tay lại vung lên chém về phía đệ tử nhà họ Trần.
“Khốn kiếp, bao vây thằng nhóc đó lại cho tôi!”
Trần Thiên Hằng la lớn, tạm thời không thể giết Âu Dương Ngọc Quân. Âu Dương Đạo Vĩ còn không dám giết thì ông ta càng không dám.
Hơn nữa, Âu Dương Ngọc Quân rất thông minh, chỉ giết mỗi đệ tử nhà họ Trần, nếu có đệ tử nhà Âu Dương chặn đường thì cũng chỉ tung một chưởng đánh bay đi.
Mà đệ tử nhà Âu Dương cũng sáng suốt, dù sao Âu Dương Ngọc Quân cũng vốn là cậu cả của bọn họ.
Âu Dương Ngọc Quân không giết bọn họ, bọn họ cũng cố sức mà tránh cậu ta.
Một nhóm người nhà họ Trần vây xung quanh Âu Dương Ngọc Quân, cậu ta tức giận rống lớn cầm kiếm trực tiếp chém ngang, chém giết một loạt đệ tử nhà họ Trần.
“Tiểu tông sư?”
Thất trưởng lão nhà Âu Dương rống lên, ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2256420/chuong-1439.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.