Đến cả Trần Thiên Hằng đang xông tới giết cũng ngẩn người, không dám tin nhìn cái đầu người ở cách đó không xa.
“A…”
Âu Dương Đạo Vĩ gào lên: “Lý Chấn Uy, cả nhà ông chết chắc rồi, dám giết trưởng lão nhà Âu Dương tôi, chúng tôi thề không đội trời chung, không đội trời chung…”
“Lão khọm già kia, ai không đội trời chung với ông cơ?”
Lý Thanh Nguyệt quay đầu lại, chế nhạo một cách thẳng thừng: “Người là do Lý Thanh Nguyệt tôi giết, có chuyện gì thì tìm tôi, liên quan gì đến nhà họ Lý?”
“Chị cả…”, Lý Thanh Dương lập tức gọi, không thể để Lý Thanh Nguyệt gánh hết trách nhiệm được.
Nhưng vừa định lên tiếng, Lý Thanh Hà đã ra hiệu cho anh ta, ý bảo anh đừng có nói gì.
Chỉ thấy Lý Thanh Nguyệt cười khẩy, nhìn ông ta nói: “Tôi là Lý Thanh Nguyệt của Phiêu Miểu Cung, tất cả những chuyện tôi làm đều do mình tôi chịu, do Phiêu Miểu Cung của tôi chịu, không hề liên quan gì đến nhà họ Lý!”
Bịch!
Trên một cành cây cổ thụ gần đó, một bóng người nghe thấy lời vừa rồi liền thiếu điều rớt xuống, không vui vẻ gì lầm bầm: “Cái con nhóc này lại kiếm thêm chuyện cho Phiêu Miểu Cung rồi, lần này lại còn là nhà Âu Dương, mình thấy Phiêu Miểu Cung muốn khiêm nhường cũng không được…”
Âu Dương Đạo Vĩ âm trầm, Phiêu Miểu Cung mạnh hơn nhà Âu Dương của ông ta rất nhiều.
Nhưng không thể cứ thế bỏ qua được, dù sao bọn họ đã mất một trưởng lão, nếu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2256408/chuong-1446.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.