Chương trước
Chương sau
Trong điện phủ, Trần Tấn nhìn thoáng qua Lạc Hằng ngã xuống đất hôn mê, nhắc nhở: “Ma phù phong ấn  của ta nhiều nhất chỉ có thể kéo dài mười phút, ngươi kiểm tra tình trạng của Lạc Hằng trước đi.”  

“Được.” Lâm Lăng đi đến bên cạnh, vươn tay phải ra rồi trực tiếp ấn lên đầu Lạc Hằng.  

Đồng thời, một tia linh thức đột nhiên lao vào Tinh Thần Huyệt Hải.  

“Rống!!” Nhưng ngay sau đó, một tiếng mãnh thú rống giận ầm ầm vang lên.  

Tiếng gầm này lập tức hình thành một đòn công kích tinh thần đáng sợ, muốn ăn mòn linh thức của Lâm Lăng.  

Linh thức của Lâm Lăng dao động, võ ý Luận Hồi lập tức đi dọc theo quỹ đạo linh thức mà nhanh chóng kéo dài vào trong đó. Trong Tinh Thần Huyệt Hải của Lạc Hằng lập tức hình thành một lốc xoáy trắng đen, trực tiếp ngang ngược phá hủy công kích của tiếng gầm kia.  

Mà lúc này, dựa vào linh thức dò xét, Lâm Lăng cũng đã thấy rõ tình hình trong Tinh Thần Huyệt Hải của Lạc Hằng.  

Chỉ thấy thể linh hồn của hắn như bị đánh dấu, toàn thân quấn quanh quang văn màu trắng. Những quang văn đó tổ hợp lại với nhau, hình dạng giống với phù ấn màu trắng vừa rồi tập kích Trần Tấn y như đúc.  

Không nghi ngờ gì nữa, đây chính là nô ấn đặc trưng của Thần tộc!  

Một khi linh hồn bị nô ấn ăn mòn, cho dù thực lực mạnh đến mức nào thì cũng bị nô dịch, hoàn toàn trở thành một thần phó!  

“Thì ra ngươi chính là Lâm Thiên, lại ngụy trang thành Thiên La thành chủ, chiêu giấu trời qua biển này thật sự lợi hại!” Mà lúc này, thể linh hồn đã bị nô dịch của Lạc Hằng dán mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng linh thức, âm u cười nói.  

Không có thuật dịch dung bề ngoài, loại cảm ứng căn nguyên linh thức này đã bị hắn nhận ra.  

Lâm Lăng cũng không sao cả.  

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app metruyenhot. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là truyenazz.vn.vn. Vui lòng đọc tại app metruyenhot để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.  

“Lạc Hằng, nếu bản tính của ngươi còn ở đây thì đáp lại một chút.”  

Trong lốc xoáy Luân Hồi, linh thức chậm rãi mấp máy, hình thành hình ảnh thu nhỏ của Lâm Lăng. Hắn dùng ánh mắt lạnh thấu xương mà nhìn chằm chằm vào thể linh hồn của Lạc Hằng, lạnh nhạt nói: “Ngươi biết thủ đoạn của ta, nếu không cứu được thì ta sẽ không để ngươi tiếp tục tồn tại.”  

“Ngông cuồng!” Thể linh hồn của Lạc Hằng tức giận hừ một tiếng, “Chỉ dựa vào một Nhân tộc cấp thấp như ngươi cũng muốn đối kháng với Thông Thiên Tháp, quả thực không biết sống chết...”  

Nhưng hắn nói còn chưa nói xong thì đột nhiên thể linh hồn lại chấn động kịch liệt, quang văn màu trắng trên đó cũng trở nên ảm đạm một chút.  

“Lâm Thiên! Là ta...” Khuôn mặt Lạc Hằng vặn vẹo dữ tợn, đau khổ nói: “Giết ta! Mau! Ta sắp không khống chế được...”  

Vừa nói xong, hắn lại đột nhiên thay đổi câu nói, cười lạnh nói: “Tiểu tử, giết ta! Ngươi chắc chắn sẽ trở thành kẻ địch của toàn bộ Thông Thiên Tháp, tốt nhất nên nghĩ kỹ!”  

Cùng lúc đó, quang văn màu trắng trên thể linh hồn này vốn đang ảm đạm cũng trở nên cường thịnh lần nữa. Hiển nhiên tâm tính của Lạc Hằng đã bị nô ấn ảnh hưởng, lại chịu áp chế, biến thành thần phó!  

Nhưng cũng có thể thấy được, ít nhất Lạc Hằng còn có hi vọng được cứu giúp. Chỉ cần xóa bỏ quang văn màu trắng trên thể linh hồn thì có thể khôi phục.  

Lâm Lăng thầm phỏng đoán trong lòng, quyết định thử một chút.  

Nhưng cách làm này cực kỳ nguy hiểm, một khi hơi vô ý làm bị thương đến thể linh hồn thì tuyệt đối không phải tổn thương nhẹ đối với Lạc Hằng. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.