Chương trước
Chương sau
“Hừ, phong ấn mà tôi nói không phải kiểu ánh sáng như cậu đang tưởng tượng, đó là hiệu ứng trong phim, phong ấn mà tôi nói ấy, cũng có thể gọi là trận pháp!”  

Thanh Tùng Tử ngưng trọng: “Hoa Hạ trải qua năm ngàn năm, trong lịch sử đã xuất hiện không ít kỳ tài, người nào người nấy đầu mạnh mẽ bất phàm”.  

“Họ để lại rất nhiều di sản, theo biến hóa của thời đại, một vài người vì theo đuổi cảnh giới cao hơn nữa đã chủ động lui về thâm sơn cùng cốc hoang vu để ở ẩn”.  

“Nhưng luôn có người lạc trong đó, thậm chí còn bị chiến loạn làm phiền, những người mạnh bất phàm ấy đã triệu tập nhân tài, lập nên trận pháp lớn bao trời vượt biển, để cách ly hoàn toàn thế giới võ đạo thật sự và thế giới ngày này…”  

Ực ực!  

Những người ở đó đều nuốt nước bọt.  

Diệp Phàm cảm thấy tim mình đập thình thịch liên hồi, khó khăn nói: “Tiền bối, ông nói ngoài thế giới này của chúng ta thì còn có một thế giới khác?”  

“Đúng, mà cũng không đúng!”  

Thanh Tùng Tử mập mờ nói, rồi lại lên tiếng tiếp: “Thế giới ngày nay của chúng ta chỉ là cách gọi mà các thế lực tu luyện võ đạo đã ước định với Thái Tổ năm đó, tiến vào vùng núi rừng hoang vắng, chủ động cách ly với thế giới thế tục mà thôi”.  

“Chỉ có điều, đối với những người luyện võ bình thường để tự vệ, thì không thể gọi là giới võ đạo thật sự”.  

“Bên trong giới võ đạo thực sự không có công nghệ hiện đại hóa, tất cả mọi người đều luyện võ, trẻ con năm tuổi cũng có thể đánh tay đôi với người lớn bình thường ở thế giới chúng ta…”  

Mấy người Diệp Phàm há hốc mồm, ngoài thế giới hiện đại hóa còn có một thế giới thuần túy tu luyện võ thuật, chỉ là bị cách ly, hai bên không thể qua lại.  

“Tiền bối, thế giới chỉ luyện võ kia ở đâu?”, Diệp Phàm hỏi.  

“Núi cao Thập Vạn, rừng sâu Thiên Lý!”  

Hít!  

Diệp Phàm hít một ngụm khí lạnh, núi Thập Vạn là nơi nguyên sơ nhất ở Hoa Hạ, vùng đồi núi mênh mang vô bờ ấy không một bóng người.

Lời của Thanh Tùng Tử khiến tất cả mọi người kinh hãi vô cùng, không ngờ giới võ đạo thật sự lại ẩn giấu bên trong núi Thập Vạn.  

Núi Thập Vạn là nơi núi cao rừng rậm, hơn nữa thường có chướng khí mù mịt, dường như không có thế lực võ đạo nào muốn chọn nơi đó làm nơi gây dựng sự nghiệp cho gia tộc hay tông môn cả.  

Có điều, núi Thập Vạn có cao hơn nữa thì nó cũng nằm trong trái đất này, chỉ cần còn trong trái đất thì sao có thể thoát khỏi tầm nhìn của vệ tinh trên trời chứ?  

“Tiền bối, trên bầu trời có vô số vệ tinh, thế giới võ đạo thật sự có thể tránh được sự quan sát của vệ tinh sao?”, Diệp Phàm tò mò hỏi.  

“Ha ha ha…”  

Thanh Tùng Tử bật cười lớn: “Khoa học hiện đại của loài người mới phát triển bao năm hả?”  

“Tính sơ cũng mới ba trăm năm thôi, mà võ đạo thì đã cả ngàn năm chưa từng đứt đoạn, một số trận pháp thần kỳ bí hiểm không phải cậu hay tôi có thể tưởng tượng được”.  

“Tiền bối, thông tin của ông nhiều quá, trong chốc lát tôi khó mà tiếp nhận hết”.  

Diệp Phàm ảo não cười, anh có cảm giác mơ hồ, lượng tin tức nhiều như này còn khó tin hơn là bảo với anh rằng người ngoài hành tinh có thật.  

Tuy trái đất còn rất nhiều điều bí ẩn, ví dụ như Atlantis ở Bermuda được gọi là tộc người Poseidon, không có một vệ tinh hay công cụ khoa học nào có thể thám hiểm được.  

Ngoài ra còn có sự biến mất bí ẩn của vương quốc cổ Lầu Lan hay La Bố Bạc quay cuồng khó hiểu... ở Hoa Hạ.  

Có rất nhiều điều kỳ bí mà khoa học công nghệ hiện đại không thể lý giải, cũng giống như người ta hay nói tận cùng của khoa học là thần học.  

Nhưng Diệp Phàm vẫn vô cùng bất ngờ về thế giới võ đạo bí ẩn này. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.