Tiêu Mặc Sanh giận dữ trực tiếp nói: “Con dẫn người xuống núi, đem đầu tên nghiệp chướng này về!”
“Không được, hiện tại con phải chuẩn bị cho cuộc thi đấu, không thể xuống núi!”. Ngô Diệu mở miệng nói.
Tiêu Mặc Sanh cau mày: "Vậy đợi sau khi thi đấu xong. con sẽ giết hắn, chỉ là để hắn sống lâu như vậy, con không cam tâm…”
“Ha ha, tất nhiên không để như thế, ta chuẩn bị phái Vĩ Tuấn dẫn người đi, lấy đầu của hắn!”. Ngô Diệu tàn nhẫn nói.
"Cửu trưởng lão, con nguyện ý đi cùng sư huynh Vĩ Tuấn!"
"Con cũng đi, người làm nhục Hồn Thiên Môn chúng ta còn chưa ra đời đâu, Diệp Phàm hắn dựa vào cái gì chứ?"
Ai nấy đều có khí thế hừng hực, thân là đệ tử của Hồn Thiên Môn, bọn họ đều vô cùng tự hào kiêu ngạo vì nó.
Lúc này, một người đàn ông cường tráng nhanh chóng chạy tới.
Người này cúi đầu đối với Ngô Diệu: "Sư phụ người tìm con!"
"Vĩ Tuấn con dẫn người xuống núi mang đầu tên nghiệp chướng này về!"
Ngô Diệu chỉ vào bóng người trên màn hình điện thoại, xem xong đoạn phim, sắc mặt Vĩ Tuấn trở nên lạnh lùng.
“Sư phụ người yên tâm, sỉ nhục Hồn Thiên Môn ta, hôm nay là mùng bảy, hắn sẽ sống không qua mười lăm đâu!”, Trần Vĩ Tuấn lạnh giọng quát khẽ.
“Sư huynh Vĩ Tuấn, tôi đi với anh, bắt hắn về lăng trì đến chết!”
“Đúng vậy, đạp nát từng khúc xương trên người hắn!”
“Được, ai tự nguyện đi đến báo danh cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2256153/chuong-1575.html