Ánh mắt xem thường đó khiến cô ả giận đến mức thiếu điều bùng nổ.
Thu Lam trừng mắt bảo cô ả không được gây chuyện nữa, sau đó lại nhìn Hàn Tuyết lên tiếng: “Quả thật không còn trinh tiết, nhưng mệnh hỏa trong cơ thể cô lại càng thịnh vượng hơn, thật là kỳ lạ…”
“Mệnh hỏa?”
Hàn Tuyết giật mình: “Đó là thứ gì?”
“Sau này cô sẽ biết, mệnh hỏa thịnh vượng sẽ giúp cho con đường luyện võ của cô càng thuận lợi hơn”, Thu Lam cười bảo.
Nụ cười của Thu Lam làm Hàn Tuyết cảm thấy không thoải mái.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, Thu Lam cười nói tiếp: “Bây giờ tôi càng không để cô đi được”.
Hàn Tuyết biến sắc: “Cô Thu, tiền bối Thu, tôi chỉ là một người bình thường, không biết võ công, cô…”
“Cô tên là Tiểu Tuyết phải không?”
Thu Lam cắt lời cô, cười nói: “Cô không biết võ có thể học, tôi đưa cô tới một nơi khác hoàn toàn với thế giới của cô, chắc chắn cô sẽ thích”.
“Tiền bối Thu, tôi rất xin lỗi, tôi không muốn đi đâu cả!”
Hàn Tuyết kiên quyết lắc đầu, tuy cô rất tò mò, nhưng muốn cô rời xa Diệp Phàm thì là điều không thể.
“Hừ, đồ dốt đặc cán mai!”, cô gái kia không nhịn được mà mắng.
Thật không nghĩ tới, khi cô ả và Thu Lam vừa ra ngoài vào ba ngày trước, cũng kinh ngạc như nhà quê lên phố, nhìn thấy xe điện còn suýt nữa hét lên.
“Con ranh kia đang ở đây, mau tới bắt chúng…”
Chính lúc này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2256098/chuong-1601.html