Cô mới nghĩ ra là phải gọi cấp cứu, mà Hàn Tại Dần giờ đây đã không còn ho ra máu nữa mà rơi vào trạng thái hôn mê.
“Bố, bố đừng ngủ, nhìn con đi…”
Hàn Tử Di ôm Hàn Tại Dần òa khóc, cô là một cô nhóc vẫn còn đi học, nào đã trải qua tình cảnh này.
Rất nhanh, Hàn Tử Di lại nghĩ tới Diệp Phàm, vội gọi cho Diệp Phàm, gọi liền lúc ba cuộc nhưng cũng không có ai nghe.
Một cô gái như cô chỉ có thể bất lực rơi nước mắt, thời khắc này Hàn Tử Di cảm thấy mình bị cả thế giới bỏ rơi.
…
Tại Lăng Tiêu Sơn, thành phố Cảng, nhóm Diệp Phàm chuyển hết đồ vật quý giá của Lăng Tiêu Sơn đi, sau đó liền cho một mồi lửa, thiêu rụi tòa nhà chính của Lăng Tiêu Sơn.
“Đi thôi, toàn thắng trở về!”
“Ha ha ha, chúng ta gọi là gì nhỉ… cướp của người giàu chia cho người nghèo, ha ha ha…”
Âu Dương Hải cười to, sau đó lái xe rời khỏi đó.
Cùng lúc này, tin tức mà bọn họ cố tình truyền ra rằng thế lực luyện võ lớn nhất của thành phố Cảng là Lăng Tiêu Sơn đã bị tiêu diệt, ánh lửa ngập trời, máu tươi đầy đất đang được lưu truyền.
“Thánh Môn, đó là thế lực gì, sao chưa từng nghe nói tới?”
“Cờ đen chữ đỏ, chỉ khắc hai từ Thánh Môn, nhìn có vẻ rất oai phong, nhưng chưa từng nghe nói tới”.
“Đó không phải điều quan trọng, quan trọng là Thánh Môn này có liên quan gì tới Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2256083/chuong-1609.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.