Trên mặt Âu Dương Nghị vẫn là nụ cười như có như không, tràn đầy ý tứ mỉa mai.
Sau đó Âu Dương Nghị lấy điện thoại gọi cho Âu Dương Đạo Vĩ: “Nhị trưởng lão, nhà họ Lâm cũng chỉ cử đội tiên phong tới giống như chúng ta”.
“Ha ha, xem ra nhà họ Lâm cũng có con cáo già, đã vậy thì mạnh ai nấy lo, không cần quan tâm đến bọn họ, trực tiếp xông vào nhà họ Diệp”.
Giọng nói của Âu Dương Đạo Vĩ vang lên, lúc này ông ta đang đợi ở khu rừng phía tây của nhà họ Diệp.
Âu Dương Nghị nghe lệnh, quay lại xe: “Lái xe, đâm đổ cổng lớn nhà họ Diệp”.
Vù vù!
Chiếc xe khởi động, ba chiếc xe lái về phía cổng lớn nhà họ Diệp.
“Lái xe đi theo họ!”, Lâm Hồng Dương cũng lập tức ra lệnh.
Năm chiếc xe của nhà họ Lâm đi theo phía sau, xe nhà Âu Dương đi trước không có ý giảm tốc độ, trực tiếp tông vào cổng nhà họ Diệp.
Rầm!
Một tiếng động rền vang vọng tới, cánh cổng bằng gỗ chắc bị tông bật mở ra, chiếc xe hơi cứ thế tiến thẳng vào trong.
Phía sau cánh cổng là khoảng sân rộng rãi, chiếc xe lao vào giữa khoảng sân trống, những xe phía sau cũng tiến vào trong.
“Tứ trưởng lão, ở đây không có ai…”
Người nhà Âu Dương xuống trước tiên, nhưng sau khi xuống không thấy có ai xuất hiện, đến đèn đóm cũng không có, thật là bất thường!
“Chả lẽ nhà họ Diệp đều chuyển đi hết rồi?”, một người lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2256038/chuong-1630.html