Chương trước
Chương sau
Nói lý, xoá bỏ hiểu nhầm?  

Một câu nói này của Diệp Phàm, khiến tất cả những người đứng ở đây đều ngơ ngác.  

Nhất là ở thành phố Thanh Hải này, không hề có ai họ Diệp mà lợi hại nổi bật, hơn nữa lại còn trẻ như thế.  

Thế nhưng, nhìn Tào Hổ nằm trên mặt đất miệng còn vương máu, mặt mũi sưng vù, liền biết Diệp Phàm không phải đến nói chuyện một cách thân thiện.  

“A Hổ, con sao rồi?”  

“Miệng còn chảy máu, dấu giày trên khắp người, có đau không...”  

Một người phụ nữ mặc đồ đen chạy tới, quỳ một chân ngồi trước mặt Tào Hổ.  

Bà ta cảm thấy vô cùng đau lòng khi nhìn thấy vết thương trên mặt và vết máu trên khoé miệng của Tào Hổ.  

Bà ta là La Hồng Hà, mẹ của Tào Hổ. Do cái chết của Tào Bân, nên bà ta mặc đồ đen. Bây giờ con trai lớn của mình đi báo thù, nhưng lại bị đánh cho bầm dập trở về, không tránh khỏi sự tức giận trào dâng trong lòng bà ta.  

“Mẹ, cứu con, hắn ta có trợ thủ, rất đáng sợ”, Tào Hổ cường tráng như vậy nhưng suýt chút bật khóc, chỉ về phía Diệp Phàm gào lên: “Đều là hắn ta, là hắn ta đánh con”.  

“Đánh con rồi, lại còn đòi tới nhà họ Tào chúng ta nói lý, còn nói nhà họ Tào nếu không muốn nói chuyện thì sẽ tiêu diệt nhà họ Tào chúng ta, hơn nữa nếu ai dám giúp chúng ta, thì hắn ta sẽ giết luôn người đó”.  

“Vậy trợ thủ của hắn ta đâu?”, La Hồng Hà vội vàng hỏi.  

“Trợ thủ của hắn ta không tới, chỉ có mình hắn ta thôi”, Tào Hổ trầm giọng nói.  

Hắn ta không nói trợ thủ của Diệp Phàm chỉ là một cô gái, còn hắn ta lại bị một cô gái đánh thành ra bộ dạng như vậy.  

“Không có trợ thủ mà cũng dám một mình tới đây, ngông cuồng, ngông cuồng quá rồi!”, La Hồng Hà tức giận thét lên.  

“Quá ngông cuồng, thật vô pháp vô thiên”.  

“Một tên không biết từ đâu chui ra, lại dám đơn thương độc mã tới đây, ngạo mạn quá mức rồi đó”.  

“Hắn ta phải chịu sự trừng phạt, là kẻ từ nơi khác tới Thanh Hải mà lại tỏ ra cao ngạo, còn muốn tiêu diệt cả bạn bè của nhà họ Tào, thật không biết tốt xấu”.  

Nghe mọi người năm mồm bảy miệng chen vào chỉ trích, Tào Hổ nở ra nụ cười ranh mãnh: “Chơi tao, mày chết chắc rồi”.  

Diệp Phàm nghe tiếng chỉ trích không ngớt từ phía mọi người, song trong lòng anh lại không chút cảm xúc, trên mặt còn lộ ra nụ cười bình thản.  

“Hừ, một thằng nhóc cao ngạo từ bên ngoài tới, để tao xem sức mày ra sao”.  

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên bước ra, thân hình vô cùng vạm vỡ, người này cũng mặc bộ đồ màu đen.  

“Trần Hồng Dương người đứng đầu võ quán Hồng Dương, nghe nói Hồng Quyền của ông ta rất lợi hại, đã luyện tới cảnh giới cao nhất”.  

“Không sai, võ quán Hồng Dương đã mở được nhiều năm, nổi tiếng khắp thành phố Thanh Hải, ông ta có mối quan hệ tốt với nhà họ Tào, bây giờ đứng ra giúp một tay, thì thằng nhắc này nhất định no đòn rồi”.  
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.