Chương trước
Chương sau
Bán bộ tông sư của Ám Long Hoa Hạ đột nhiên ra tay, khiến tất cả mọi người có mặt ở đó đều cảm thấy chấn động.  

Hai người đang chuẩn bị tháo chạy, lúc này chợt đứng bất động, cảm thấy vô cùng căng thẳng.  

Bán bộ tông sư của Ám Long Hoa Hạ rất mạnh, liền tóm lấy cánh tay của người đàn ông đang bỏ chạy mà kéo lại.  

Nghĩ ông ta cũng đã sáu mấy tuổi rồi, mà lại bị người ta quăng quật như vậy, khiến ông ta không khỏi cảm thấy tức giận.  

Thế nhưng, lại chỉ run lên, không dám có bất kỳ biểu hiện bất mãn nào, lo lắng đối phương sẽ ra tay với mình.  

Diệp Phàm cũng đã quan sát được tình hình bên đó, rồi lặng lẽ ghi nhận ân tình này.  

Lâm Hồng Dương bây giờ trở nên trầm mặc, đối phương đã ra tay rồi, nhưng bọn họ lại không làm gì được.  

Một khi Âu Dương Đạo Vĩ bại trận, Diệp Phàm nhất định sẽ nhắm vào bọn họ.  

Vậy cái mạng nhỏ này của ông ta...  

Hoảng sợ, Lâm Hồng Dương thật sự hoảng sợ rồi, vội cho tay vào túi lục tìm điện thoại, nhưng rồi lại buông xuống.  

Đội quân tinh nhuệ của nhà họ Lâm gần như đã được ông ta dẫn tới đây hết rồi, bây giờ trong nhà họ Lâm cũng không còn ai có thể huy động được.  

Và hiện tại cũng không thể nào dùng các cao thủ bình thường để đối phó lại với thế lực của nhà họ Diệp.  

Lão tổ của nhà họ Lâm là ông nội ông ta đang bế quan, cho nên không thể nào làm phiền.  

Hơn nữa, lại có hai bán bộ tông sư của Ám Long Hoa Hạ đang ở đây, lão tổ của nhà họ Lâm cho dù xuất quan, nhưng có thể xoay chuyển được tình thế hay không lại mà một vấn đề khác.  

Nhà họ Lâm, Lâm Bắc Nhạc ngồi trên ghế thái sư lo lắng chờ đợi, làm sao có thể dễ dàng tiêu diệt nhà họ Diệp như vậy được chứ.   

Thế nhưng, tên bắn ra không thể thu lại được, chỉ là lâu như vậy rồi nhưng vẫn không có chút tin tức nào, khiến lão ta vô cùng sốt ruột.   

Dù gì, lão ta cũng chỉ lại đúng một đứa con trai.  

“Cử người tới nhà họ Diệp nghe ngóng xem, tôi luôn cảm thấy bồn chồn bất an”, Lâm Bắc Nhạc đứng lên nói với Lâm Chí Quốc đại quản gia của nhà họ Lâm đang đứng bên cạnh lão ta.  

“Lão gia, nhà họ Âu Dương cho cả một bán bộ tông sư tới, nhà họ Diệp làm sao có thể đánh lại được chứ?”  

Lâm Chí Quốc nghi hoặc hỏi lại: “Hơn nữa, ông già nhà họ Diệp cũng đã cả chục năm cũng không có tin tức gì rồi, có khi giờ cỏ cũng đã xanh mộ rồi”.  

“Chí Quốc, cẩn thận vẫn hơn, ông đích thân dẫn người tới đó đi”, Lâm Bắc Nhạc cau mày nói.  

Lâm Chí Quốc nghe Lâm Bắc Nhạc có chút không vừa lòng, vội vàng gật đầu: “Lão gia yên tâm, tôi sẽ đi ngay”.  

Lâm Chí Quốc dẫn theo người rồi lên đường, Lâm Bắc Nhạc lại quay lại ngồi trên ghế thái sư, suy nghĩ một lát, rồi lão ta lấy điện thoại ra, gọi tới một số.  

Nhà họ Diệp, trận đấu giữa Diệp Phàm và Âu Dương Đạo Vĩ đã đẩy tới hồi gay cấn nhất, cả hai đều bị thương, máu trên người vẫn nhỏ xuống.  

Âu Dương Đạo Vĩ cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không ngờ Diệp Phàm lại có thể chiến đấu với ông ta trong thời gian dài như vậy, thậm chí vết thương của ông ta cũng đang trở nặng hơn. 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.