Trước khi ngã xuống và mất đi ý thức, Diệp Phàm đã nhìn thấy tình trạng cơ thể mình, toàn thân rách nát.
Mặc dù anh đã thành công giết chết Âu Dương Đạo Vĩ nhưng bán bộ tông sư thật sự rất đáng sợ.
“Diệp Phàm…”
Linh Hồ Uyển Nhi nhìn thấy cảnh tượng đó thì run lên, ngây người ra, lập tức vội vã chạy qua, không để tâm đến máu trên người Diệp Phàm mà ôm ngay anh vào lòng.
“Diệp Phàm, anh đừng có chuyện gì, đừng có chuyện gì nha…”
Linh Hồ Uyển Nhi hoảng đến mức bật khóc, đấy là lần đầu tiên cô ta khóc.
Lúc này, Diệp Phàm giống như món đồ gốm bị vỡ, khắp người đều là vết rạn nứt, chỉ trong thời gian ngắn, máu của anh đã thấm đẫm hết áo của Linh Hồ Uyển Nhi.
Nội lực không ngừng được truyền vào người Diệp Phàm. Vị bán bộ tông sư của Ám Long Hoa Hạ đó vội vã xông qua, truyền một luồng nội lực vào người của Diệp Phàm để kiểm tra.
Sắc mặt của ông ấy lập tức trở nên vô cùng khó coi, vết thương của anh quá nghiêm trọng, hơn nữa đây là ông ấy lần đầu tiên nhìn thấy loại thương tích này.
“Tiền bối, có khi nào Diệp Phàm xảy ra chuyện không?”, Linh Hồ Uyển Nhi vừa khóc vừa hỏi.
“Không lạc quan đâu!”. Người đàn ông nói với giọng nặng trĩu: “Trừ khi có thứ gì hữu hiệu cho cậu ta uống trước, nếu không thì vết thương này thật sự quá nặng”.
“Thứ hữu hiệu?”
Linh Hồ Uyển Nhi ngây ra một lúc rồi đột nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2255893/chuong-1703.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.