Chương trước
Chương sau
Âu Dương Hải nháy mắt nổi giận: “Chúng tôi đều là anh em của bố cậu, bây giờ cậu nói một câu muốn chúng tôi đi chết, chúng tôi cũng không nói hai lời lập tức lau cổ”.  

"Sở dĩ lo lắng không phải là sợ chết, mà là sợ cậu xảy ra chuyện, cậu hiểu không?”  

Cả cơ thể Âu Dương Ngọc Quân chấn động, trong lòng cảm thấy ấm áp, vội vã cười mỉa: “Chú Hải, cháu không có ý đó, cháu còn chưa gặp được bố thì sao có thể chết được cơ chứ, chú bớt giận, bớt giận…”  

“Hừ, cậu biết được là tốt, vậy chúng ta đi thôi, kịp bắt chuyến máy bay gần nhất!”  

Âu Dương Hải quyết định, sáu người còn lại đương nhiên không có ý kiến, lập tức đi thu dọn đồ đạc của mình.  

...  

Ở khu nhà phía tây nam nhà Âu Dương, tòa nhà bị hư hại đã gần như được dọn dẹp sạch sẽ, chỉ là công trình xây dựng mới vẫn chưa bắt đầu.  

Tổn thất của nhà Âu Dương quá lớn, đệ tử trong tộc mất gần ngàn người, thiệt hại lớn như vậy, rất nhiều gian phòng không cần thiết phải xây dựng lại.  

Trong sảnh, Âu Dương Thái Hồng xem lướt qua những những sự kiện hệ trọng xảy ra gần đây trong giới võ đạo.  

Lớn nhất vẫn là cuộc diệt tộc của nhà họ Lâm tại thủ đô, tiếp theo sẽ hay không đến lượt nhà Âu Dương đây.  

Nhiều người suy đoán là do nhà họ Diệp ra tay, có vài người đào sâu lịch sử, lôi ra được một vài thông tin về bối cảnh trước kia của nhà họ Diệp.  

Những tin tức này khiến sắc mặt Âu Dương Thái Hồng như giăng đầy mây mù, một tin khác chính là giới võ đạo bỗng nhiên xuất hiện bốn người trẻ tuổi kỳ quái.  

Họ mặc áo bào dài cổ xưa, nói rằng cái gọi là giới đồ võ đạo ngày nay chỉ có thanh danh mà thôi, chỉ là đã di chuyển vào rừng già từ xã hội hiện đại.  

Hoàn toàn không xứng với hai từ ‘võ đạo’!  

Thực lực của bốn người này mạnh mẽ, đã liên tiếp khiêu khích ít nhất cường giả trẻ tuổi của bảy thế lực, bốn người này bị hoài nghi phía sau có bối cảnh cực kỳ cường đại.  

Bởi cường giả của những thế lực bị kiêu khích đều tiến hành ám sát nhưng ngược lại đều bị giết chết, bởi vậy ít nhất cũng phải có cao thủ cấp bán bộ tông sư âm thầm bảo vệ họ!  

“Đại trưởng lão, nhà họ Diệp có một chiếc xe đã rời đi và hướng đến sân bay quốc tế thủ đô”, lúc này có một người đàn ông bước vào bẩm báo với Âu Dương Thái Hồng.  

“Tới sân bay?”  

Âu Dương Thái Hồng cau mày: "Đây là muốn tới nhà Âu Dương chúng ta sao?”  

Thủ đô cách khá xa nhà Âu Dương, đi ô tô cũng phải mất hai ngày.  

“Đại trưởng lão, chỉ là một chiếc xe tới nhà Âu Dương bới móc mà thôi, cũng không kéo theo được mấy người, chúng ta có chút lo lắng quá độ sợ bóng sợ gió rồi!”, tứ trưởng lão mới lên- Âu Dương Thịnh nói.  

“Ha ha, không thể không phòng, nhà họ Lâm làm sao lại bị diệt thế?”  

Một vị trưởng lão khác nói: "Nhà họ Lâm dường như bị một người thanh trừ, có người đích thân điều tra nói rằng, trên thân thể người mới tiến vào cảnh giới bán bộ tông sư của nhà họ Lâm có ba nhát kiếm, chính là bị ba đường kiếm này cướp đi tính mạng, phải biết rằng đó thế nhưng là bán bộ tông sư”.  

“Tôi muốn hỏi, ngoại trừ đại trưởng lão đang ngồi đây còn ai có thể làm được điều này!”  
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.