“Gia chủ Lý, có lẽ ông nên nghe lời các trưởng lão nhà ông”, Diệp Phù Sinh cười hờ hững.
Đối với ông ta mà nói thì sự giúp đỡ của nhà họ Lý có thể có, có thể không, không thì cũng chẳng ảnh hưởng tới cái kết.
Có thì như dệt hoa trên gấm, cùng lắm là thêm một con đường cho Diệp Phàm mà thôi.
“Xin hỏi tên họ của ông?”, Lý Chấn Uy vẫn ôm quyền.
“Gia chủ Lý, đây là ông già của tôi”, Diệp Phàm lên tiếng.
Ông già?
Lý Chấn Uy thầm giật thót, chẳng trách ban nãy ông thấy Diệp Phù Sinh và Diệp Phàm có nét giống nhau như vậy.
Thì ra là bố con, bố của Diệp Phàm lại có thể mạnh như thế…
Khiến trong lòng ông ta nổi sóng lớn.
“Ông Diệp, lời của Chấn Uy là thật, nhà họ Lý tình nguyện giúp mọi người, dốc toàn lực!”, Lý Chấn Uy lại nói.
Trưởng lão nhà họ Lý căng thẳng vô cùng, muốn nói nhưng lại bị ánh mắt sắc bén của Lý Chấn Uy nhìn trừng trừng, không dám nhiều lời can ngăn.
“Ha ha, nói xem ông muốn gì ở tôi trước đi?”, Diệp Phù Sinh cười giễu.
“Tôi muốn đột phá lên tông sư!”, Lý Chấn Uy đè giọng trả lời.
“Ha ha ha… dã tâm lớn đấy, tông sư, tông sư là cải thảo bán ngoài vỉa hè sao?”
Diệp Phù Sinh lắc đầu cười, giọng nói nghe có phần chói tai.
“Khốn khiếp, gia chủ nhà họ Lý tôi là bán bộ tông sư, đột phá lên tông sư chỉ là chuyện sớm muộn thôi!”
Một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2255816/chuong-1742.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.