Bóng người Âu Dương Vô Nhai di chuyển với tốc độ nhanh như luồng điện, đến mức đạt tới cực điểm, đỡ lấy hai người trong vòng tay.
“Phế vật!”
Sau khi bắt trong tay rồi kiểm tra một lượt, Âu Dương Vô Nhai mới lạnh lùng nói một câu, vứt hai người họ xuống đất.
Hai người này co giật, máu tươi tanh hôi không ngừng chảy ra, rõ ràng là không thể sống lâu nữa.
“Kẻ kia, giết người bảo vệ quan tài của tôi, anh to gan lắm!”, Âu Dương Vô Nhai nhìn Diệp Phù Sinh u ám nói.
Ông ta mặc trường bào mỏng manh, hai mắt trũng sâu, gương mặt gầy gò như chỉ phủ một lớp da, trông rất đáng sợ.
“Tiền bối Vô Nhai, tôi là Thiên Vạn Thịnh!”, Thiên Vạn Thịnh do dự chốc lát, nhưng vẫn đứng dậy chắp tay hành lễ với Âu Dương Vô Nhai.
Có điều ông ta không nói mấy lời thừa thãi, nếu đã nói mời Diệp Phù Sinh tới nhà họ Thiên làm khách, vậy thì sẽ không giúp nhà Âu Dương tiếp tục đối phó Diệp Phù Sinh nữa.
“Tông sư nhà họ Thiên?”, Âu Dương Vô Nhai nhìn Thiên Vạn Thịnh hờ hững nói.
“Đúng vậy, nhiều năm không gặp, tiền bối vẫn phong độ như xưa”, Thiên Vạn Thịnh nịnh hót.
“Ha ha ha, phong độ như xưa, câu này tự anh có tin không?”, Âu Dương Vô Nhai u ám cười.
Thiên Vạn Thịnh giật mình, không đợi ông ta trả lời, Âu Dương Vô Nhai phẩy tay: “Đi đi, không cần đa lễ”.
Thiên Vạn Thịnh thở phào một hơi, Âu Dương Vô Nhai lại nhìn Âu Dương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2255760/chuong-1770.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.