Nhưng lần này Diệp Phàm như ruồi mất đầu không có phương hướng, không biết tìm cô kiểu gì.
Thanh Tùng Tử từng nói với anh núi Thập Vạn vô cùng rộng lớn, có thể sánh bằng mấy tỉnh lớn.
Đồng thời khi anh đang lo lắng cho Hàn Tuyết, thì trong nhà họ Tề ở thành Lạc Hà, núi Thập Vạn.
Hàn Tuyết giơ tay nhìn, bên trên đầy vết nứt nẻ, máu nhỏ ra không ngừng.
Mới mấy ngày mà bàn tay ngọc ngà đã trở nên sần sùi thô ráp, vết thương chồng chéo chằng chịt.
“Tôi hỏi lại lần nữa, cô có trộm phấn yên chi của Tiểu Lục không?”, bà béo cầm thẻ tre, đó chính là thẻ tre đã đánh Hàn Tuyết bật máu tay.
“Tôi không trộm, là tự nó xuất hiện trong bàn của tôi, tôi tò mò mới mở ra xem, bôi một chút…”
Hàn Tuyết cắn răng nói, sáng sớm hôm nay cô thấy một chiếc hộp gỗ bên trên tủ nhỏ cạnh giường, mở ra thì thấy là phấn yên chi màu đỏ.
Những người làm như các cô, tuy không có địa vị nhưng mỗi người đều được trang bị bàn riêng.
Cô thấy trên bàn của mình, khi đó không để ý nhiều liền mở ra xem.
Phấn yên chi màu đỏ có mùi thơm thoang thoảng, mà bản tính của con gái là yêu cái đẹp.
Hàn Tuyết không nghĩ ngợi nhiều đã mở ra rồi nhìn bóng mình trong gương đồng bôi một ít lên mặt.
Cô vốn xinh đẹp động lòng, bôi qua loa chút phấn đã trở nên đẹp mỹ miều.
Cũng coi như xua toan mệt mỏi mấy ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pha-quan-menh/2255750/chuong-1775.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.